Vì lời nói của Ninh Vương có chút úp mở, không lập tức đưa ra đáp án, cho nên trong này ẩn tình thực sự khó lòng mà để cho người có thể kìm nén được sự tò mò của mình.
Ngay lập tức có một giọng nói phát ra, trong khi Huyền lão gia tử vẫn còn đang suy ngẫm về những vấn đề liên quan trong sự việc lần này.
“Vậy lý do rốt cuộc là vì sao mà Diệp Thần lại là nguyên nhân chính khiến cho ngươi làm ra những chuyện ngày hôm nay? Chẳng lẽ trước đó các ngươi đã từng đụng chạm và gây nên sự thù địch sao?”.
“Người hôm nay chết dưới tay ngươi lên tới hơn trăm nhân mạng chưa kể bọn họ đều là danh gia vọng tộc.
Một khi gia tộc bị bọn họ toàn lực nhắm vào thì dù ngươi có là con cháu Huyền gia chúng ta cũng không thể bảo vệ cho ngươi”.
Lần này không phải là Huyền Nam Thiên lên tiếng mà là Huyền Phi - Huyền tam gia, cũng tức là tam thúc của Ninh Vương hắn lên tiếng.
Thanh âm ồm ồm rõ nét từng câu từng chữ mà vang lên khá lớn với đầy đủ khí thế và sự uy nghiêm của một quân nhân mang hàm Thiếu Tướng.
Trong giọng điệu của hắn mang theo một chút sự chất vấn cùng bực tức vì hành động điên rồ của Ninh Vương ngày hôm nay.
Thế nhưng là ẩn giấu sâu bên trong đó vẫn mang theo một chút gì đó của sự quan tâm đối với con cháu trong nhà.
Cho dù Ninh Vương không có bằng chứng thuyết phục để chứng minh hắn thực sự là con cháu Huyền gia.
Thế nhưng là cảm giác quen thuộc này không thể là giả được, Huyền Phi vô cùng tin tưởng vào cảm nhận và trực giác của mình.
Hắn khá chắc chắn rằng hầu hết người ngồi trong này đều có cảm giác như vậy chứ không chỉ riêng gì hắn.
“Phụt, ha ha~”.
“Khụ…khụ…eehmm, không có ý tứ, mọi người đừng để ý”.
Ninh Vương sau khi nghe câu hỏi mang một chút của sự chất vấn mà Huyền Phi dành cho mình thì có chút mất hình tượng mà phì cười.
Bất quá hắn rất nhanh chóng liền ho khan vài cái lấy lại bình tĩnh mà trở lại trạng thái ban đầu nhưng trong lòng vẫn có một chút không nín nhịn được.
“Làm sao? Câu hỏi của ta chẳng lẽ buồn cười lắm sao?”.
Huyền tam gia có chút không vui xem lấy Ninh Vương, trong giọng điệu đã mang một chút tức giận khi câu hỏi của mình lại bị đối phương xem như trò đùa mà phì cười một cách vô lễ như vậy.
“Chẳng lẽ nó không buồn cười hay sao? Ngươi hôm nay không phải là không nhìn thấy những gì đã diễn ra chứ mà tại sao lại hỏi một câu hỏi ngu ngốc như vậy?”.
“Câu hỏi đầu tiên của ngươi ta có thể không có ý kiến gì, nhưng câu hỏi thứ 2 của ngươi thực sự khiến cho ta phải xem xét lại cách nhìn của mình về tam thúc ngươi đó”.
Huyền Phi vì được hàm dưỡng bên trong môi trường quân doanh vô cùng sớm với điều kiện rất tốt cho tới khi lên hàm Thiếu Tướng ở thời điểm hiện tại.
Cho nên trước thái độ và cách trả lời này của Ninh Vương không khiến cho hắn tức giận như trước mà thay vào đó lập tức suy xét lại vấn đề của mình.
Lúc này hắn mới chợt nhận ra là câu hỏi thứ 2 của mình quả thực có chút ngu ngốc và thiếu hiểu biết a.
Ninh Vương thực lực ngày hôm nay triển lộ ra với toàn cục thực sự rất dễ dàng liền có thể đè mỗi một cái đại gia tộc xuống mà dẫm đạp.
Hơn nữa đây có thể còn chưa phải là toàn bộ thực lực của hắn mà có khi những thứ hiện hữu trước mắt chỉ là bề nổi của tảng băng chìm.
Một vũng nước sâu không thấy đáy a.
“Khục…khục, cái này…vậy ngươi nói vấn đề giữa ngươi và Diệp Thần đi, vì sao các ngươi lại xảy ra lẫn nhau sống chết không thôi như vậy”.
“Hơn nữa hắn còn sắp là tỷ phu tương lai của ngươi đâu?”.
Huyền Phi và toàn bộ Huyền gia tộc nhân khi này đều có chung một câu hỏi chính là về chuyện này a.
Nếu như Diệp - Huyền 2 nhà lẫn nhau liên hợp thì chẳng phải là sẽ trở lên vô cùng mạnh mẽ, thậm chí tới mức có thể một lời liền lay chuyển cả Bắc Bộ a.
Nghe đến đây, Ninh Vương buông bỏ dao nĩa sau khi đã thưởng thức xong bữa ăn của mình, hắn cầm lấy khăn tay lau miệng sau đó nhấp một ngụm rượu đỏ trong ly trước khi trả lời.
“Hah, đây mới chính là trọng điểm của vấn đề mà tam thúc ngươi và Huyền gia tộc nhân có mặt trên bàn ăn này cần biết đó”.
“Bất quá ta phải sửa lại một chút lời của tam thúc ngươi đó là giữa ta và Diệp Thần cái gọi là không chết không thôi căn bản là không hề tồn tại”.
“Đơn giản là vì Diệp Thần, hắn cái tạp chủng này không hề có cái tư cách để cùng ta đối nghịch a”.
Ninh Vương đặt ly rượu trong tay xuống bàn, gương mặt lạnh lùng vô hình toát ra một vẻ lãnh ngạo đan xen với khí chất cao quý vô cùng chân thật của hắn.
Sự tự tin cùng khí chất vương giả này của hắn nó là hàng thật đã có sẵn trong máu trong từng tế bào của hắn mà sinh ra.
Chứ nó không phải là một vẻ ngoài được tạo dựng lên để che lấp và thỏa mãn cái tôi của bản thân giống như Diệp Thần.
Hắn như thế này khiến cho Huyền gia tộc nhân, bao gồm cả Huyền lão gia tử đều cảm giác bản thân khi ở bên cạnh Ninh Vương sinh ra sự thua kém vô cùng rõ rệt.
Một sự chênh lệch hoàn toàn đến từ đẳng cấp mà chỉ có những người vô cùng cao quý mới có thể nắm giữ a.
“Có 3 lý do chính để ta khiến cho cái này Diệp Thần này bắt buộc phải chết, không thì cũng là sống không bằng chết”.
“Đầu tiên đó chính là, Diệp Thần thực sự của cỗ thân thể kia đã bị thay thế bằng một kẻ khác.
Mà kẻ này thì hắn lại nắm giữ vô cùng nhiều thứ có lợi cho bản thân ta và thế lực của chính mình”.
“Thứ 2 là vì hắn thời gian cắm rễ và phát triển đã đủ lâu, mặc dù sức uy hiếp đối với ta ở thời điểm này là chưa quá lớn, cũng không tính là vấn đề lớn gì.
Nhưng nếu tiếp tục để cho hắn có thời gian phát triển và ẩn núp trong bóng tối thì trong tương lai sẽ tạo thành vấn đề không nhỏ cho ta, cũng như thế lực của mình”.
“Cuối cùng chính là việc, nữ nhân của ta thì không kẻ nào được có chủ ý đối với các nàng, bất kể cho dù hắn có là thân phận gì đi chăng nữa.
Chứ đừng nói là Diệp Thần cái kia thứ đồ tạp chủng, giả mạo lại dám dựa vào thứ đồ gọi là hôn ước để ràng buộc và uy hiếp”.
Ninh Vương vừa nói hết câu xong thì liền kéo cánh tay của Huyền Thu Phương đang e thẹn ngồi ở bên cạnh, sau đó lập tức vòng tay qua eo thon mà đặt nàng ngồi lên trên đùi hắn trong thoáng chốc.
Đột nhiên bị nam nhân làm ra hành động như vậy, Huyền Thu Phương e thẹn trước đó ngay lập tức biến thành ngượng ngùng cùng