"Có gì không đúng sao?"
Hà Như Mộng không lạ gì với phản ứng của Âu Thích Tân, cô cũng chưa từng để tâm ánh mắt của người khác, nếu có sẽ không lựa chọn con đường này rồi.
"Không, chỉ là kinh ngạc thôi. Mấy tuổi rồi?"
Âu Thích Tân nhìn thấy vẻ mặt bình thản của Hà Như Mộng liền khôi phục nụ cười yếu ớt. Tay phải đặt bên cạnh ly cà phê trắng, thỉnh thoảng gõ bàn vài cái.
"Vài tháng nữa được ba tuổi."
Hà Như Mộng khẽ mỉm cười, mắt nhìn ra phố. Người đi đường không nhiều, thành phố S vào tháng chín đã có hương vị mùa hè, hiếm có ai chịu ra ngoài tắm nắng.
Thỉnh thoảng sẽ có vài chiếc xe chậm rãi lướt qua, phố xá ở đây không xa hoa, đường đi tương đối nhỏ, lữ khách vốn ít ỏi nên thị trường càng thưa thớt. Lúc trước, cô không biết tại sao Cơ Phồn Tinh lại chọn nơi này, nếu vì lợi nhuận, nơi đây hiển nhiên sẽ không thích hợp. Nhưng nó cũng có mặt tốt, chốn yên tĩnh nên khách rất hiền hoà, không ồn ào cũng không thân thiện, rất hợp với lối sống ẩn cư.
Hà Như Mộng cảm thấy chẳng có gì bất ổn với tình trạng hiện tại, có thể lý giải được lý do Cơ Phồn Tinh làm vậy. Người trong tiệm không nhiều nên sẽ không hao tổn chi phí, chỉ là lợi nhuận ít ỏi chút thôi.
"Cậu với cô ấy?"
Nếu đứa trẻ đã được ba tuổi, Âu Thích Tân vừa nghĩ đã đoán ngay ra Cơ Phồn Tinh, vả lại cô cũng không tin Hà Như Mộng sẽ kết hôn với nam giới. Từ lúc vừa gặp gỡ, cô đã biết cậu ấy không có hứng thú với đàn ông cho đến tận bây giờ.
"Ừm."
Hà Như Mộng đơn giản lên tiếng, cô giơ cổ tay xem đồng hồ, bốn giờ rồi, nửa tiếng nữa phải đi đón con tan học.
"Cô ấy đối xử với cậu có tốt không?"
Âu Thích Tân hỏi xong câu này lại cảm thấy rất ngu ngốc. Hai người đã có con chung rồi mà, sao lại không tốt? Hà Như Mộng đã tình nguyện từ bỏ thân phận Tổng giám đốc Thiên Lệ đủ chứng minh cuộc sống của cậu ấy hạnh phúc cỡ nào.
Trong lòng cô có chút ghen ghét Cơ Phồn Tinh, không biết tại sao mỗi lần nghĩ đến cô ta đều cảm thấy khó chịu. Có lẽ cô vẫn luôn cho rằng Hà Như Mộng là của mình.
Sai lầm lớn nhất của Âu Thích Tân là tức giận bỏ đi nước ngoài để rồi đánh mất luôn cơ hội tốt nhất.
"Rất tốt."
Hà Như Mộng đáp trả cực kì đơn giản, không có biểu hiện quá lố, không giải thích quá nhiều, giống như đang ứng phó với một người không muốn ứng phó vậy.
"Thật sao? Tôi về nước cũng không mua gì, ở nước ngoài thấy có một sợi dây chuyền rất hợp với cậu nên mua ngay, không biết cậu có thích hay không?"
Âu Thích Tân nói xong liền lấy trong túi ra một chiếc hộp sang trọng, sau đó chậm rãi mở ra, bên trong chứa một sợi dây chuyền tinh xảo, mặt dây là một viên kim cương hình giọt nước màu hồng. Hà Như Mộng chỉ cần nhìn thoáng qua vẻ óng ánh của kim cương đã biết nó quý giá cỡ nào.
Loại kim cương này thuộc hàng hiếm trên thế giới, vừa nhìn thể tích đã biết mặt dây chuyền kia trị giá không dưới hàng triệu tệ, dây đeo tương xứng cũng giá trị không kém.
Món đồ quý giá như thế quả thật rất đẹp, cũng có thể tôn vinh khí chất của người đeo nó. Mấy năm qua, Hà Như Mộng được Cơ Phồn Tinh tặng rất nhiều lễ vật nhưng xét về giá trị ắt hẳn không thể sánh bằng sợi dây chuyền này.
Phụ nữ thích chưng diện cũng như vô cùng yêu quý những thứ trang sức có thể làm nổi bật thân phận của mình. Có lẽ người bình thường sẽ rất để ý, nhưng Hà Như Mộng lại khác vì cô biết bản thân nên động tâm với đồ gì.
Tuy Cơ Phồn Tinh đã nộp hết tiền cho vợ nhưng thỉnh thoảng vẫn tạo ra niềm vui bất ngờ. Mặc dù chỉ là những món quà rẻ tiền, ngoại trừ quần áo thì chẳng có mấy món đắt hơn ngàn tệ. Quà mỗi năm sẽ được tặng theo từng dịp, tỷ như ngày Quốc tế phụ nữ, ngày của mẹ, lễ tình nhân, ngay cả Halloween cũng phải lấy mặt nạ ra dọa người.
Cuộc sống là thế, không cần phải dùng quá nhiều tiền mới gọi là hạnh phúc. Hà Như Mộng hiểu điều ấy hơn ai khác, Cơ Phồn Tinh đối xử tốt với cô đã không thể dùng vật chất để cân đo đong đếm, dù chỉ là một sợ dây chuyền trị giá mấy đồng cũng làm cô cảm thấy vui vẻ.
"Cái này quý giá lắm phải không?"
Hà Như Mộng cười nhạt, cô nâng ly trà lên rồi tinh tế nhấp một miếng, mắt liếc nhìn đồng hồ.
"Trên đời này, chỉ có nó mới có thể xứng với cậu."
Âu Thích Tân lấy dây chuyền ra khỏi hộp, sau đó đứng dậy chuẩn bị mang lên giúp người kia. Nhìn thấy cảnh tượng như thế, Hà Như Mộng hơi nhíu mày lộ vẻ không vui, đồng thời lập tức nghe được một giọng nói cực kỳ khó chịu truyền đến.
"Vợ ơi, sao chị còn chưa đi đón Dao Dao và Thiển Thiển?"
Lời nói mang theo chất vấn và tức giận. Giữa không gian vắng vẻ, giọng của Cơ Phồn Tinh hiển nhiên rất cao, khiến mọi người đều tò mò đưa mắt nhìn, cũng không biết ai cả gan chọc giận cô.
Một người phụ nữ gọi 'vợ ơi' khiến ai nấy đều rất hiếu kì. Nếu một tuyệt mỹ giai nhân gọi một mỹ nhân khác như thế thì cái quay đầu này không phải vì tò mò mà là ghen tị.
"Chị chuẩn bị đi đây, sao em tan tầm sớm vậy?"
Hà Như Mộng vừa nhìn thấy xe của Cơ Phồn Tinh đậu trước cửa đã đoán được chuyện gì sẽ phát sinh. Có vẻ cuộc sống quá đỗi an nhàn nên em ấy đã lâu chưa ăn dấm, hôm nay đùa bỡn một phen thôi đã có hiệu quả không tệ. Gương mặt lạnh lùng kia đã trở nên nhăn nhó khó coi, không còn dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn khi xưa.
"Bàn việc với khách xong rồi về thôi."