Cơ Phồn Tinh dẫn Hà Như Mộng lên phòng mình trên lầu, thái độ của Thái hậu thật khiến người ta nhìn không thấu. Có vẻ như bà đang cố ý giúp người phụ nữ xấu xa này, nếu quả đúng là vậy, chẳng lẽ bà đã biết được gì đó rồi sao? Nếu bà đã biết quan hệ giữa người kia với Cơ Hạo Nguyệt thì đẩy mình ra làm gì? Thái hậu thích đùa giỡn nhưng đều có giới hạn, chẳng hiểu lần này bà ấy đang suy nghĩ chuyện gì nữa.
Hà Như Mộng đi tới phòng của Cơ Phồn Tinh, mọi thứ bên trong được trang trí rất gọn gàng, ngăn nắp, nghĩ đến tính cách bản thân rồi nhìn lại căn phòng liền cảm thấy có chút xấu hổ.
Căn phòng rất đơn giản, không có quá nhiều đồ vật xa hoa, cầu kỳ, trông rất mộc mạc. Trên giá sách và ghế sofa có bày vài món đồ chơi nho nhỏ, gấu bông, chim cánh cụt, sâu lông, cún con, các loại thú khác cũng chiếm không ít không gian.
Bên cạnh giá sách có treo một cái bao đàn, bên trong hẳn là guitar. Cô còn nhớ buổi lễ tốt nghiệp năm đó, cô ấy đã biểu diễn tiết mục vừa đánh đàn vừa hát, hấp dẫn biết bao 'đàn em', khiến người ta nổi giận đùng đùng.
Cơ Phồn Tinh mang người vào phòng, không hiểu sao vừa nhìn thấy giường đôi liền khó chịu. Đêm nay phải ngủ chung người phụ nữ này ư? Không phải ngủ, cô ta chỉ tá túc một đêm thôi, chắc sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu, nhưng làm sao mà ngủ được đây?
"Tổng giám đốc, cô đi tắm trước đi. Trong phòng tắm có bàn chải đánh răng và ly mới, để tôi lấy khăn tắm và áo ngủ cho cô."
Cơ Phồn Tinh nói xong lập tức thu dọn khăn tắm và quần áo của mình, Hà Như Mộng đứng một bên nhìn cô bận bịu.
"Tổng giám đốc, đây là áo ngủ của tôi, nếu cô không chê thì cứ mặc đỡ một đêm. Để tôi xuống lầu mở nước."
"Ừ."
Cơ Phồn Tinh vội vã xuống lầu, Hà Như Mộng lập tức lấy điện thoại ra gọi. Qua mười mấy giây, điện thoại được tiếp.
"Mộng Mộng, có việc gì sao?"
"Chị có thể động thủ ở đó được rồi đấy, tốt nhất đừng để hai người họ liên lạc với nhau, có thể hai ngày nữa Cơ Hạo Nguyệt sẽ về nước, chị lo liệu bên đó cho ổn đi, đừng quấy rầy chuyện tốt của em."
Hà Như Mộng nói tóm tắt, sợ bị Cơ Phồn Tinh bắt gặp sẽ làm mọi chuyện trở nên phức tạp.
"Được, chị cũng đang định tìm cô ấy. Mấy ngày nay chứng kiến cô ấy ăn chơi thật khó chịu. Công ty nhờ em, cô ấy muốn ra ngoài rồi này, không nói nữa. Bye bye."
Hà Giai Kỳ vội vã cúp điện thoại, có vẻ còn nóng ruột hơn cả em gái.
Thấy Cơ Phồn Tinh vẫn chưa chịu vào phòng, Hà Như Mộng bèn cầm áo ngủ và khăn đi tới phòng tắm.
Thời điểm Cơ Phồn Tinh lên đến thì người kia đã vào phòng tắm, cô lục tủ lấy ra một tấm chăn mỏng khác. Có câu 'một người một tổ tuyệt đối an toàn' nên lại cố ý lấy ra thêm một cái gối.
Vừa thu xếp xong bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, chính là: ngày mai lãnh đạo nhất định sẽ thay quần áo. Mùa hè nóng chảy mỡ, một ngày thay một bộ là chuyện bình thường, đằng này lãnh đạo hầu như mặc một bộ cả ngày, vậy sáng mai cô ta sẽ mặc gì?
Nghĩ đến việc có thể người phụ nữ kia rất thích sạch sẽ, Cơ Phồn Tinh nhíu mày thở dài rồi đứng dậy mở tủ lựa quần áo. Ngó đi ngó lại cũng chỉ tìm được một cái áo sơ mi tơ tằm và một chiếc quần tây dài mua ở nước ngoài, mặt khác cô còn moi ra một bộ đồ lót và một đôi bít tất đặt hết trên đầu giường.
Qua nửa giờ, lãnh đạo mặc một chiếc áo ngủ rộng thùng thình từ bên trong bước ra, dáng vẻ trông hệt như trẻ con. Cơ Phồn Tinh bình thường mặc đồ rộng rãi quen rồi, áo ngủ mùa hè đều là áo thun form dài, cô cũng có một bộ rời thân nhưng ngại phiền phức nên rất mặc ít.
"Tôi xong rồi, cô cũng tắm đi."
Hà Như Mộng vừa tháo mũ tắm vừa nói chuyện. Mái tóc nâu trút xuống tựa thác đổ, gò má đỏ hây hây toát lên vẻ đẹp mờ ảo mê say.
Cơ Phồn Tinh nháy nháy một mắt, khẽ nuốt nước miếng, giọt nước còn dính trên da thịt trắng nõn phản chiếu ánh đèn thật lộng lẫy.
"Cô không đi tắm sao?"
Âm thanh lại vang lên phá vỡ dáng dấp si ngốc của người nọ.
"À, đi liền đây."
Cơ Phồn Tinh ngây ngốc ứng biến rồi hốt hoảng chạy vào phòng tắm, sau đó mới phát hiện mình quên mang khăn, áo ngủ và đồ lót. Cô vừa quay lại lấy quần áo vừa thuận miệng nói một câu: "Tổng giám đốc, cô xem quần áo đặt ở đầu giường chút đi. Tôi chưa từng mặc qua mấy món đó." Nói xong cũng không thèm nhìn tới, vọt vào phòng tắm.
Hà Như Mộng thấy hơi khó hiểu, chuyện gì đang xảy ra thế này? Vừa cúi đầu nhìn quần áo ở đầu giường, bỗng nhiên hiểu được gì đó. Cô đưa tay xem, phát hiện đồ gần bằng size của mình, hẳn là cũng có thể mặc, bất quá phong cách nhìn 'hơi hơi khác khác' mình.
Dáng người giữa hai người vốn không khác nhau lắm, thân cao khoảng một mét sáu mươi tám, tầm vóc đều cao gầy, ngực cũng same same cỡ C.
Hà Như Mộng chỉ suy đoán thôi, cơ mà hai người thật sự cao gần bằng nhau, vóc người cũng không chênh lệch lắm. Cô chưa từng thấy ngực của Cơ Phồn Tinh, nhưng nhìn cách cô ấy ăn mặc và size bra có thể suy ra ngực không lớn hơn cô bao nhiêu.
Hà Như Mộng lên giường không có chuyện gì làm nên tiện tay lấy đại một quyển sách trên giá gần đó. Còn Cơ Phồn Tinh tắm xong lại thuận tay giặt sạch quần áo, đến mười một giờ rưỡi mới xong.
"Tổng giám đốc, sao cô chưa ngủ?"
Cơ Phồn Tinh đi ra nhìn thấy Hà Như Mộng đang tỉnh bơ đọc sách bèn nghĩ cô ta lạ chỗ khó ngủ mới rót thêm ly sữa bò an thần.
"Đây là sữa bò an thần, uống xong sẽ ngủ ngon ngay."
"Cô không ngủ sao?"
Hà Như Mộng để sách xuống rồi tiếp nhận sữa bò, sau đó nhìn cái người không chịu lên giường ngủ kia.
"Tôi giặt xong quần áo mới ngủ, cô ngủ trước đi. Nếu lạ chỗ thì uống sữa bò rồi nhắm mắt dưỡng thần một hồi là được."
"Tôi chờ cô cùng ngủ."
"..."
Cơ Phồn Tinh không nói gì, người phụ nữ này có thể đừng nói mấy câu mập mờ đó nữa