Hà Như Mộng ngồi trong phòng chờ Cơ Phồn Tinh, chờ tới chờ lui chờ hơn cả tiếng. Đã mười một giờ rồi mà cửa vẫn im lìm, trong lòng bắt đầu có chút nóng nảy.
Cô đứng dậy xuống lầu, vừa nhìn đã bắt gặp một màn đêm đen mịt, bèn chạy đi lấy điện thoại gọi, nhưng tiếng chuông lại phát ra trong phòng ngủ, hóa ra người kia bỏ của chạy mất rồi, đúng thật là khiến người ta mệt mỏi.
Chuyện đêm nay vốn có thể khiến cô ấy thỏa hiệp chút ít, quan hệ của cả hai sẽ gần hơn được một bước, dẫu không thể vượt qua mọi phòng tuyến nhưng cô ấy có thể hiểu được suy nghĩ của mình là tốt lắm rồi. Bây giờ thế nào? Người thì chạy mất, phòng thì quá nhiều, trên lầu bốn căn, dưới trệt hai căn, ngoại trừ phòng sách và phòng ngủ này ra chắc cũng còn bốn chỗ cần tìm. Bà chủ nhà lại vắng mặt, mình không thể hiên ngang lục soát được.
Hà Như Mộng nằm trên giường nhìn trần nhà trắng xóa, trong lòng cảm thấy rất oan ức, tức tới nghẹn lời. Cuối cùng cô tắt đèn, khóe mắt óng ánh lợi dụng đêm đen chảy xuôi thành dòng.
Cơ Phồn Tinh nằm trên giường của Cơ Hạo Nguyệt lăn qua lộn lại, dường như có một loại âm thanh nào đó đối nghịch với mình. Cô ta đã ngủ chưa? Có còn đợi mình không? Có đắp chăn kín không? Đêm giữa thu lạnh lắm, cô ta mà đá chăn ra thì có cảm mạo không? Sau khi mình bỏ đi, cô ta có ăn cơm nhiều không? Bây giờ cô ta có đang cắm đầu làm việc không? Gần đây công việc bộn bề, lẽ nào lại thức đêm?
Tất cả vấn đề giống như một lũ binh sĩ xếp hàng chỉnh tề trong đầu óc, đội ngũ khổng lồ đến mức khiến trí não quá tải.
Không ngủ được nên bèn tắt đèn, nhắm mắt đếm cừu nhỏ.
"Một con cừu, hai con cừu, ba con cừu... 100 con cừu... 392 con cừu... 537 con cừu... 528?"
"Ai nha, sai rồi, đếm lại lần nữa coi."
Cơ Phồn Tinh ảo não ôm đầu nắm tóc, dùng mười ngón tay gãi gãi da đầu, chân mày nhíu thành vỏ cây già nua, vươn mình đếm lại lần hai.
"Một con cừu, hai con cừu... 999 con cừu, 1000 con cừu. Haizz, sao không có tác dụng gì hết vầy nè, càng đếm càng tỉnh là sao!"
Cơ Phồn Tinh ngồi dậy, cúi đầu thở dài một hơi. Cũng không biết mấy giờ rồi, mở đèn, nhìn đồng hồ trên đầu giường, đã một giờ rưỡi rồi.
Cô vô lực dựa vào sofa, ngẩng mặt nhìn trần nhà, trong đầu lại hiện lên những vấn đề kia, chúng giống như ma chú cứ trôi nổi bồng bềnh trong trí óc.
Tại sao lại như vậy? Cơ Phồn Tinh cô đã bị hồ đồ rồi sao?! Giúp Cơ Hạo Nguyệt trông chừng vợ thôi mà, cớ gì bản thân lại trở nên khó hiểu như thế. Rõ ràng cô ta là chị dâu tương lai của mình, tại sao mình lại lo lắng đến vậy, quan tâm như sắp vượt qua 'phòng tuyến' nào đó mất rồi.
Cơ Phồn Tinh tắt đèn, tiếp tục xoắn xuýt vấn đề của mình. Cô sắp xếp lại mọi thứ trong đầu rồi loại bỏ dần những việc không quan trọng, cuối cùng còn lại gì? Vấn đề không phải đó là gì hay thứ đó có quan trọng hay không, thật ra thứ nào cũng quan trọng hết, muốn dứt bỏ cũng rất khó.
Hai tiếng trôi qua, đã ba giờ rồi mà vẫn không thể yên tâm, cuối cùng cô không chống cự nổi lo lắng trong lòng nên liền mở cửa, tắt đèn, chạy đến phòng mình nhẹ nhàng mở cửa, lặng lẽ đi vào không tiếng động.
Cô men theo ký ức mò mẫm đến giường, dựa vào ánh sáng nhàn nhạt xem người phụ nữ kia đã ngủ hay chưa, cảm thấy bên giường chừa ra một chỗ khá lớn nên liền vén chăn leo lên, nín thở nằm xuống.
Mới vừa nhắm mắt lập tức bị một cơ thể ấm áp khác ôm thật chặt khiến Cơ Phồn Tinh căng cứng cả người, mắt vừa mở liền thoải mái nhắm lại ngủ thật thư thái.
Hà Như Mộng vốn ngủ khá cạn, thật ra là ngủ một mình không yên. Lúc Cơ Phồn Tinh mở cửa vào thì cô đã liền biết ngay nhưng không lên tiếng, chờ người kia lên giường nghỉ ngơi.
Vì là thứ bảy nên Cơ Phồn Tinh dậy rất muộn, Hà Như Mộng cũng thế. Hai người đều ngủ lúc ba giờ, khi tỉnh lại đã hơn mười giờ sáng. Cô rất kinh ngạc, đây là lần dậy trễ nhất sau khi cô về nước đến nay.
"Hôm nay không đi làm, cô ngủ thêm tí đi."
Hà Như Mộng nhìn dáng vẻ say ngủ của Cơ Phồn Tinh, muốn cô nghỉ nhiều hơn một chút. Cô không hiểu vì sao tối qua cô ấy lại trở về phòng, bất quá bây giờ đã không còn quan trọng nữa. Chẳng phải cô ấy trở lại đã chứng minh rõ sự tồn tại của mình trong lòng cô ấy rồi hay sao? Chỉ tại cô ấy không biết đấy thôi. Có rất nhiều chuyện phải cần đích thân khám phá, tìm hiểu và tiếp thu, mình càng áp đặt thì cô ấy sẽ càng trốn tránh.
"Không ngủ nữa, tôi đi nấu cơm. Cô đói bụng rồi phải không? Tôi lỡ ngủ quên. Cô cứ nghỉ ngơi đi, tôi nấu cơm liền đây."
Cơ Phồn Tinh ngồi dậy chớp mắt mấy cái, sau đó vò vò mái tóc dài của mình cho tỉnh táo hơn.
"Tối qua ăn nhiều nên giờ vẫn chưa đói."
"Vậy cũng không được, dù thế nào cũng phải ăn đúng bữa, no cũng phải ăn, không thôi sau này sẽ ngã bệnh mất."
Thấy dáng vẻ không muốn ăn của Hà Như Mộng, Cơ Phồn Tinh có chút cuống cuồng, lập tức đi đánh răng rửa mặt, xuống lầu làm cơm.
Hà Như Mộng ngồi trên sofa nhìn Cơ Phồn Tinh vội vã xuống lầu, có chút bất đắc dĩ rồi lại hạnh phúc nở nụ cười. Đúng là người cố chấp mà, nhưng cố chấp như thế mới có thể che chở cho người khác mọi lúc mọi nơi được. Cô ấy là tuýp người 'thà bản thân chịu khổ chứ không để người yêu chịu thiệt', vì quá mạnh mẽ nên yêu thương cũng tràn trề.
Hà Như Mộng đứng dậy rửa mặt, sau đó xuống lầu mở ti vi xem tin tức kinh tế.
Cơ Phồn Tinh bận việc trong bếp một mình, thấy đồ ăn trong tủ lạnh sắp hết liền lên lịch để chiều đi mua thêm. Đến mười một giờ rưỡi mới bê cơm lên bàn ăn, Hà Như Mộng thấy thế liền đứng dậy hỗ trợ, nhưng người kia nào chịu để giám đốc mặc đồ ngủ bê cơm.
"Tôi bưng được rồi, có vài món hà, cô cứ ngồi yên ở đấy đi."
Bắt gặp tầm nhìn của Cơ Phồn Tinh rơi trên áo ngủ của mình, Hà Như Mộng lập tức hiểu được, cười cười ngồi vào bàn.
Hai phút sau, Cơ Phồn Tinh cũng vội vàng cởi tạp dề ngồi xuống.
Ngẩng đầu thấy Hà Như Mộng không động đũa, tò mò hỏi một câu: "Ăn không ngon hả?"
"Không phải, cô nấu cho tôi nhiều món quá làm tôi cảm thấy rất ấm lòng!"
Hà Như Mộng cầm đũa cắp một khối thịt kho tàu ăn ngấu nghiến, đúng là hương vị khác biệt.
Nghe người kia nói thế, Cơ Phồn Tinh sửng sốt chốc lát, sau đó hỏi: "Nhà cô không có ai nấu cơm sao?"
Hỏi xong liền cảm thấy mình hơi ngốc, nhà người ra có bảo mẫu mà, hỏi gì mà dư thừa quá.
"Hiện tại thì không có, bảo mẫu từ chức rồi. Tôi vẫn chưa tìm ai nữa."
Bảo mẫu đúng là từ chức thật, không phải