Hà Như Mộng trợn mắt nhìn mớ quần áo giày dép kia rồi lại ngạc nhiên dòm Cơ Phồn Tinh, sau đó mở miệng nói: "Những thứ này đều là..."
"Đúng vậy, tuy hơi nhiều một chút nhưng sang Thu, qua tháng mười rất lạnh, nhất định phải mặc nhiều mới ấm được."
Cơ Phồn Tinh cảm thấy những món này khá đẹp, nếu cô mặc hợp đã mua hết về rồi không chừng.
"Được rồi, để tôi thử xem."
Hà Như Mộng cầm một bộ quần áo và một đôi giày vào phòng thử, bộ này thoạt nhìn vừa ngầu vừa không mất đi vẻ ưu nhã, cũng thuận mắt cô. Cô ấy có thể chọn ra y phục như thế thật khác với tính cách thường ngày.
Cơ Phồn Tinh ngồi bên ngoài bấm điện thoại xem thị trường chứng khoán gần đây thế nào. Một lát sau, nhạc chuông vang lên, cô ấn nút nhận, mở miệng nói một câu ghét bỏ.
"Cậu còn biết gọi điện cho tôi đấy à? Tôi còn tưởng cậu bận 'nặn' người với chồng đến quên mất bạn bè rồi chứ!"
Lâm Nhuế nghe nói thế cũng không nóng vội, chậm rãi đáp: "Nặn người gì? Mới vừa ly hôn xong đây này, anh ta đang vui vẻ bên người phụ nữ khác rồi."
Lâm Nhuế là bạn học của Cơ Phồn Tinh ở nước ngoài, hai người vừa gặp đã thân quen. Sau khi cha mẹ của Lâm Nhuế gọi cô về nước kết hôn với mối tình đầu thời đại học, từ đấy hai người ít gặp mặt nhau. Lúc còn đi học, cả hai đều rất thích chơi cổ phiếu, Lâm Nhuế thường hay nghiên cứu lĩnh vực này nên chơi khá chuyên nghiệp, Cơ Phồn Tinh cũng bị cô rủ rê đầu tư một ít.
"Ly hôn rồi à, độc thân nuôi chó còn sướng hơn!"
Kỳ thực Cơ Phồn Tinh rất khinh rẻ gã đàn ông kia, cô đã gặp gã được một lần, dòm tướng tá cũng đàng hoàng, bất quá cô không thích cách nói năng của gã nên không quá kinh ngạc khi nghe tin Lâm Nhuế ly hôn. Nghe đâu gã là con nhà giàu, Lâm Nhuế cũng chẳng mặn mà gì, chỉ cưới để giải vây cho bản thân thôi.
"Cậu chẳng nói được gì êm tai sao? Đáng ra lúc này cậu phải bỏ chút tâm tư an ủi tôi mới đúng chứ! Đồ bất nghĩa!"
Lâm Nhuế oán hận Cơ Phồn Tinh, dáng vẻ trông rất thương tâm.
"Cậu thôi đi, tôi thừa biết bây giờ cậu đang mở tiệc ăn mừng. Ly hôn xong, người vui nhất là cậu chứ ai! Nếu cha mẹ không bức bách thì phỏng chừng cậu vừa liếc thấy anh ta đã cảm thấy buồn nôn rồi."
Cơ Phồn Tinh vạch trần Lâm Nhuế, cậu ấy sẽ không tiếc thương người đàn ông kia đâu, nếu có thì cô sẽ lập tức tìm đại gã nào đó ngoài đường để kết hôn ngay!
"Cậu cũng biết vậy à? Ha ha, không hổ là anh em mặc chung một quần. Đúng rồi, cậu đang làm gì đấy?"
"Đang hầu hạ gái đẹp mua quần áo."
"Gái đẹp? Cậu bị phụ nữ quyến rũ hồi nào vậy? Tôi còn tưởng cậu lãnh cảm ấy chứ!"
Lâm Nhuế lại bắt đầu đùa giỡn, cô còn nhớ lúc học ở Anh, Cơ Phồn Tinh bị một người phụ nữ theo đuổi suốt ba tháng như mèo vờn chuột. Ngày nào cậu ấy cũng đợi người phụ nữ kia đi mới an tâm quang minh chánh đại ra ngoài, bây giờ lại đổi tính đi chung gái đẹp thật khiến cô có chút ngạc nhiên.
"Cậu mới lãnh cảm á. Tôi nói cho cậu biết, tôi và người phụ nữ kia không có nửa đồng tiền Mao quan hệ, chỉ đến mua quần áo thôi."
Cơ Phồn Tinh rống to vào điện thoại, âm thanh quá lớn dọa mấy người phục vụ xung quanh không nhẹ, ánh mắt khác thường đều dồn dập đổ ập vào cô. Hà Như Mộng đúng lúc từ phòng thử đi ra nghe được câu này rất rõ ràng, trong lòng cực kỳ khó chịu nhưng không thể phát tác, chỉ có thể nhịn.
"Sao cậu lại tức giận thế!? Không giống cậu bình thường nha!"
Lâm Nhuế giật mình, dựa theo tính cách của Cơ Phồn Tinh mà nói thì sẽ là 'Đúng là gái đẹp đó, cậu đố kị đấy à?' Nhưng câu trả lời này hiển nhiên muốn rũ sạch mọi quan hệ với người phụ nữ kia, làm quá như vậy sẽ khiến người ta cảm thấy kỳ quái, hơn nữa còn lộ ra sự 'mập mờ' của cô đối với 'gái đẹp'.
Lâm Nhuế hiểu rất rõ Cơ Phồn Tinh, cô cảm thấy trong chuyện này có gì đó là lạ.
"Tôi vốn là thế đó! Nếu cậu gọi chỉ để báo tin ly hôn và cần tìm người chúc mừng thì nghe này: bà đây không rảnhhh!!!"
Cơ Phồn Tinh bắt đầu phiền não, cô có hơi không thoải mái khi có ai đặt mình và Hà Như Mộng gần nhau, không biết tại sao trong lòng lại buồn phiền khó chịu.
"Chỉ là tìm cậu ôn chuyện thôi, thôi, tôi còn phải bay đến thành phố S, bận bịu dữ lắm. Khi nào ăn mừng thì tôi sẽ tìm cậu. Gọi điện thoại chỉ là muốn thông báo cho cậu biết tôi đã chuyển tiền vào thẻ của cậu rồi."
Lần này Lâm Nhuế có thể khẳng định Cơ Phồn Tinh đã xảy ra chuyện gì đó cực thú vị, đã là chuyện thú vị thì nên chia sẻ với bạn bè. Nếu có thời gian, cô nhất định phải thăm hỏi bạn cũ mới được.
"Tiền, bao nhiêu?"
"Mười vạn."
"Mười vạn, cuối cùng tôi cũng được cứu đói."
Nghe Lâm Nhuế nói chuyển tiền, Cơ Phồn Tinh cảm thấy thật vui vẻ. Cô vẫn luôn lo lắng không đủ tiền tiêu, toàn bộ lương đều nằm trong thẻ của chị gái nên trên thực tế là cô đang đi làm không công, một phân tiền cũng không có. Giờ đây đã có số tiền kia, sinh hoạt phí cuối cùng cũng có chỗ dựa rồi.
"Tôi đã đem số tiền đó đầu tư vài chỗ, phỏng chừng qua mấy ngày nữa sẽ sinh lời không nhỏ."
Khi còn ở nước ngoài, Cơ Phồn Tinh có đặt một số tiền cho Lâm Nhuế mua cổ phiếu giúp. Tuy thị trường chứng khoán khá bất ổn, nhưng ít ra đến giờ vẫn không lỗ lã gì, chỉ là kiếm lời bao nhiêu mà thôi.
"Đúng vậy, giờ tôi chỉ có thể dựa vào số tiền này để sinh sống. Chừng nào cậu mới trở lại thành phố S?"
Quê Lâm Nhuế ở Đế Đô, Cơ Phồn Tinh cũng mong đợi cô sẽ đến thành phố S sống.
"Tháng sau, cậu tìm hộ dùm tới ở thành phố S có nhà nào ngon ngon không, tôi muốn mua nhà định cư."
"Mua nhà, rất đơn giản, công việc hiện giờ của tôi chính là làm cái này đấy. Cậu cứ đến xem, tôi sẽ giữ giá ưu đãi giúp cho. Nhà tôi cũng có chút đất cát, cậu có thể đến xem."
Cơ gia không chuyên kinh danh bất động sản, nhưng mấy năm nay kiếm không ít từ ngành đó, lượng tiêu thụ cũng không tệ lắm. Với điều kiện của Lâm Nhuế, mua bất động sản ở Hà gia hay Cơ gia không phải là vấn đề vì Lâm gia vốn là danh gia vọng tộc ở Đế Đô.
"Ừa ừa, tôi sẽ đi xem thử, cơ mà cậu có thể gửi cho tôi một tấm hình của 'gái đẹp' đang đi cùng cậu không?"
Lâm Nhuế bị tò mò hành sắp chết đến nơi rồi, người phụ nữ nào có thể khiến Cơ Phồn Tinh cùng đi dạo phố nhỉ? Chỉ có trời mới biết cậu ấy lười biếng