Hai người ăn xong bữa tối, lên lầu đánh răng rửa mặt đến mười giờ rưỡi mới lên giường đi ngủ. Cơ Phồn Tinh nằm trên giường cảm thấy thật tẻ nhạt, muốn ngủ lại không ngủ được. Hà Như Mộng ra ngoài gọi điện thoại đến giờ vẫn chưa chịu vào, báo hại cô lăn lộn trên giường vài vòng, vừa không có dũng khí trách móc lại sợ bị người khác bắt gặp mình đang nóng nảy.
Qua mười phút, rốt cục người kia đã trở lại.
"Sao còn chưa ngủ? Đợi tôi à?"
Hà Như Mộng vừa vào phòng ngủ nhìn thấy Cơ Phồn Tinh ngây ngô trừng mắt nhìn trần nhà trắng xóa như kẻ ngốc, chẳng biết cô ấy đang nghĩ gì hay chỉ đơn thuần là ngắm nghía nóc nhà.
"Không phải, hình như tôi bị mất ngủ."
Cơ Phồn Tinh nghiêng đầu phủ nhận. Đợi gì mà đợi!? Đều tại cô ấy nên mình mới ra nông nổi, mình bắt đầu mất ngủ sau khi người này xuất hiện, ngoại trừ cô ấy ra thì còn nguyên nhân nào khác nữa.
"Mất ngủ? Có phải do ban ngày ngủ quá nhiều không?"
Hà Như Mộng lên giường vén chăn liền cảm giác người trong chăn là lạ, thuận tiện chui vào bên cạnh Cơ Phồn Tinh.
"Cô làm gì thế?"
Cơ Phồn Tinh lập tức đề phòng, cô chừa ra một khoảng không rất lớn rồi đặt mông ngồi dậy, hai mắt cảnh giác nhìn Hà Như Mộng.
Hà Như Mộng trông thấy người nọ sợ mình như sợ tà liền cảm thấy vô cùng khôi hài. Tại sao lần nào cũng bày ra vẻ mặt kinh sợ như thế?
"Ngủ chung."
Nhẹ quăng ra hai chữ, Hà Như Mộng chả có ý gì muốn chui ra ngoài. Cô thích nhất là vẻ mặt kinh ngạc của người nọ, y hệt con thỏ đang sợ hãi, thật đáng yêu.
"Cô ngủ bên của cô đi, sao lại chui vào chăn của tôi?"
Buổi trưa đã bị cưỡng hôn nên giờ khắc này Cơ Phồn Tinh luôn ra sức đề phòng, cô sợ bản thân lại mất thêm gì đó. Nụ hôn đầu không còn, nếu chẳng may bị cưỡng dâm thì thà chết còn sướng hơn!
"Chúng ta vốn đang ngủ chung mà. Lẽ nào cô thích tôi ngủ trần truồng?"
Hà Như Mộng ngồi dậy đặt tay lên thắt lưng của mình chuẩn bị cởi ra.
"Dừng." Cơ Phồn Tinh thấy người nọ định làm thật liền giơ hai tay lên đầu hàng, bất đắc dĩ mở miệng: "Không cần, ngủ chung."
Cơ Phồn Tinh rặn ra từng chữ giữa căn phòng thinh lặng khiến thanh âm càng rõ ràng.
"Ừm, vậy không cởi nữa."
Hà Như Mộng mỉm cười nhìn Cơ Phồn Tinh nằm xuống. Cô luôn cảm thấy mình cần phải làm gì đó, thấy dáng vẻ lăn tăn của cô ấy, trong lòng đột ngột sinh ra mưu kế.
Cô hơi động đậy thân thể, sau đó thừa dịp Cơ Phồn Tinh không chú ý, nằm úp xuống.
"Tôi cũng không mệt, hay là vận động một chút nhé!?"
Hà Như Mộng nằm trên người Cơ Phồn Tinh, giọng nói ma mị như thần chú kích thích huyết dịch người ta sôi trào mãnh liệt.
"Cô... cô muốn làm gì? Tại sao... Tại sao phải vận động?"
Cơ Phồn Tinh hoàn toàn không hiểu nổi tình huống hiện tại, thân thể bị đè áp, tim liên tục đập loạn không ngừng. Mùi thơm xông vào mũi, ngay cả khứu giác tựa hồ cũng bắt đầu trở nên mê muội.
Vận động? Vận động cái gì? Tại sao buổi tối lại vận động? Cơ Phồn Tinh không thể lý giải nổi ý của Hà Như Mộng.
"Tại vì hai người mới vận động được."
Hà Như Mộng chống khuỷu tay ở hai bên tai Cơ Phồn Tinh, bàn tay bắt đầu vuốt ve nhè nhẹ.
"Không cần vận động, tôi không vận động vào buổi tối, ha ha, ngủ đi nào."
Cơ Phồn Tinh nắm chặt ga giường, rất muốn đẩy người phụ nữ phía trên ra nhưng không có dũng khí. Cô có thể cảm nhận rõ cơ thể của đối phương phập phồng trước bụng mình càng lúc càng nhanh.
"Cô mệt hả? Chẳng lẽ cô không thích vận động? Vậy phải làm sao bây giờ, sau này chúng ta sẽ thường xuyên vận động vào buổi tối, lẽ nào cô thích bị động?"
Hà Như Mộng ra vẻ tiếc nuối, thỉnh thoảng thổi khí nóng vào tai Cơ Phồn Tinh khiến gò má cô ửng đỏ lên chút xíu.
Lỗ tai bị khí nóng vây quanh, Cơ Phồn Tinh có cảm giác ngực bị đè nén dị thường, cả người bắt đầu khô nóng. Cô chưa từng có cảm giác như thế, tựa hồ có vật gì đó đang kêu gào trong thân thể khiến người ta kìm chế không được, giải tỏa cũng không xong. Hai mắt nhìn chằm chằm người phía trên, nghe cô ấy luôn mồm đề cập tới chuyện vận động, đột nhiên trong đầu nhớ tới cảnh nóng trong phim ngày ấy, chốc lát mới hiểu được ý của đối phương. Sau đó phản xạ có điều kiện đưa tay đẩy người phía trên ra, hốt hoảng mở miệng:
"Tôi... Tôi muốn đi toilet."
Nhanh chóng bò xuống giường.
Hà Như Mộng thấy người kia muốn chạy trốn càng không để cô ấy được như ý, cô nhanh tay bắt lấy áo ngủ rồi kéo mạnh thân thể Cơ Phồn Tinh lại.
"Hóa ra cô thích như thế."
Hà Như Mộng tỏ ra thẹn thùng, không dám nhìn thẳng vào Cơ Phồn Tinh.
Hiện giờ, đầu óc Cơ Phồn Tinh bỗng nhiên trống rỗng, rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì? Tại sao mình lại đè lên người phụ nữ này? Hai đóa mềm mại dưới thân còn thoang thoảng mùi sữa bò thơm ngát. Cơ mà tại sao cô ấy lại thẹn thùng?
Nháy mắt hai cái nhìn tư thế của cả hai, mặt tức thì biến sắc.
"Á, không phải như vậy, không phải như vậy, cô đừng hiểu lầm."
Cơ Phồn Tinh nhấc người muốn lập tức đứng dậy, tiếc là chậm hơn một bước, hai tay mới vừa chống đỡ trên giường thì cần cổ đã bị người kia ôm chặt.
"Lẽ nào cô cứ mãi tránh né như vậy? Chúng ta là người yêu, giờ cũng đâu phải thời cổ đại, nhất định phải đợi đêm kết hôn mới có thể phát sinh quan hệ."
Hà Như Mộng oan ức nói, ánh mắt lập loè óng ánh như