Hà Như Mộng bắt đầu thích thích cô bạn của Cơ Phồn Tinh rồi đấy. Có lẽ là bởi vì chân tâm rất giống Cơ Hạo Nguyệt, đều là tuýp người đơn giản. Nếu có tâm kế cũng chỉ sử dụng với người ngoài, còn đối với bạn bè và người nhà thì chẳng khác gì đứa bé.
Về đến nhà, Cơ Phồn Tinh lập tức đi hâm nóng thức ăn tối cho ba người dùng. Hôm nay Lâm Nhuế mới đến, cảm thấy hơi mệt nên đi nghỉ trước. Hà Như Mộng bận việc suốt cả ngày cũng đi rửa mặt đánh răng, bỏ lại Cơ Phồn Tinh dọn dẹp rửa bát.
Cơ Phồn Tinh vốn không oán trách những việc như thế này mà chỉ xem đó là một loại hưởng thụ, làm vì người mình thích. Lúc trước, cô thật sự chưa từng cảm nhận được nấu cơm lại là một chuyện vui vẻ như vậy.
Mười một giờ, cô lên lầu tắm rửa nghỉ ngơi, loay hoay mãi đến mười hai giờ, Hà Như Mộng đã lên giường ngủ từ lâu.
Cơ Phồn Tinh leo lên giường, thấy Hà Như Mộng đã ngủ, cô định tắt đèn rồi chui vào chăn, ai ngờ vừa nằm xuống đã bị người kia lật mình đè lên.
Động tác quá nhanh khiến Cơ Phồn Tinh sợ đến quên cả phản ứng. Qua mười mấy giây mới mở miệng nói một câu:
"Cô chưa ngủ sao?"
"Đợi cô ngủ chung."
Hà Như Mộng ôm cổ Cơ Phồn Tinh, đè toàn bộ thân thể lên người nọ, lại nhớ tới hôm nay bị ai đó nói xấu. Cô nghĩ đến việc học tập vẫn chưa được thực hành, biết rõ lần đầu ra trận nên đã tự tìm phim người lớn xem rồi nhớ kỹ từng bước.
"Nếu mệt thì cứ đi ngủ sớm, không cần chờ tôi."
Cơ Phồn Tinh vẫn cho rằng Hà Như Mộng thật sự chờ cô ngủ chung, lời nói mang theo chút thương tiếc.
"Thích chờ cô ngủ."
Hà Như Mộng bắt đầu lấy tay đặt trước ngực Cơ Phồn Tinh, sau đó tự nhiên cởi cúc áo ngủ ra. Cái áo này thật nhiều nút, mở trên mở dưới hết sức rườm rà, quá phiền phức, cứ như cô mặc áo tắm đi ngủ lại càng thoải mái.
Cơ Phồn Tinh cảm thấy có gì đó không đúng, sao y phục của mình lại vô duyên vô cớ bị cởi ra, kinh ngạc hơn chính là người phụ nữ này không có ý muốn ngủ. Ánh mắt thâm tình chất chứa tà ác tuyệt đối không phải dấu hiệu tốt.
Cơ Phồn Tinh phản xạ có điều kiện đưa tay nắm chặt áo ngủ, không cho người kia cởi nữa, mở miệng cười ha hả nói:
"Chúng ta ngủ đi, ngủ."
"Ngủ? Không buồn ngủ, giờ tôi muốn vận động thì sao?"
Hà Như Mộng oan ức lên tiếng, ánh sáng ảm đạm chiếu lên đôi môi anh đào lộng lẫy khiến nó càng thêm mê người. Cơ Phồn Tinh nuốt nước bọt ực ực, cô không biết sẽ phát sinh chuyện gì tiếp theo, nhưng tình thế bây giờ nói cho cô biết 'chuyện tiếp theo tuyệt đối không phải là chuyện tốt!'.
"Buổi tối không nên vận động nhiều, chúng ta ngủ đi, sáng mai dậy sớm ra ngoài chạy bộ cũng được mà."
Vận động hơn nửa đêm chỉ có một loại đó thôi. Cơ Phồn Tinh không muốn thừa nhận, đành mặt dày tránh thoát. Cô không biết tường này cách âm có hiệu quả hay không, hơn nữ đứa ở sát vách lại là trùm bà tám. Nếu để cậu ta nghe được âm thanh buổi tối, không biết ngày mai sẽ cười nhạo mình đến đâu. Coi như không nghe được thì cô cũng không tiện làm chuyện bậy bạ đâu.
Trước đây cô đã từng xem qua mấy bộ phim người lớn, lúc đó cảm thấy xấu hổ nên không xem kỹ lắm, chỉ nghe Lâm Nhuế bình luận kế bên thôi, cô căn bản không để tâm vấn đề nằm trên nằm dưới, kỹ thuật thế nào... Chỉ thỉnh thoảng liếc nhìn màn hình, thấy thân thể quyến rũ của phụ nữ lại không dám.
"Không không, Tiểu Tinh Tinh, buổi tối nhất định phải vận động. Chúng ta làm buổi tối, cô cũng không thể thẹn thùng trốn tránh mãi được. Sớm muộn gì chúng ta cũng đi đến bước kia, lần trước cô thưởng thức tôi, lần này đến lượt tôi. Cô phải nhớ kỹ tất cả những gì tôi làm cho cô để lần sau áp dụng, đừng xấu hổ nữa được không?."
Hà Như Mộng gỡ tay Cơ Phồn Tinh ra, mở đến cúc áo cuối cùng rồi ngồi dậy tự mở thắt lưng của mình, hào phóng cởi hết áo ngủ vứt qua một bên. Từ trên cao nhìn người yêu bên dưới, ý tứ rất rõ ràng.
Cơ Phồn Tinh nhìn trận này liền biết hôm nay cô nhất định không trốn thoát. Bất quá không phải mình ra trận, trong lòng bỗng thở phào nhẹ nhõm. Cô cũng ngồi thẳng người dậy, cởi đồ ngủ, lại ý thức được một vấn đề là 'tuyệt đối không được mở đèn!'
Tối lửa tắt đèn mà bắt tay vào làm sẽ tránh được xấu hổ.
"Chúng ta tắt đèn đi."
Cơ Phồn Tinh vội vã tắt đèn, Hà Như Mộng chưa kịp phản ứng thì phòng ngủ đã tối thui. Giờ cô mới biết mục đích của đối phương.
"Cô còn thẹn thùng sao? Chúng ta đã nhìn thấy hết của nhau rồi mà, cô như thế thật là dễ thương chết đi được."
Hà Như Mộng nhìn thấy Cơ Phồn Tinh như vậy càng muốn nhìn dáng vẻ nằm dưới của cô.
Mặt Cơ Phồn Tinh nóng rực, đời này, cô chưa từng cảm thấy xấu hổ như thế. Mỗi tấc da tấc thịt bị người kia đụng vào lập tức căng phồng mạch máu, kỳ quái hết sức, nhưng cô lại muốn cùng người kia hòa vào làm một.
Hà Như Mộng thấy người kia chưa cởi hết quần áo liền thuận thế lột áo ngủ cùng quần lót xuống.
Thân thể hoàn mỹ lộ ra trước tầm mắt, dù có hơi mơ hồ nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được thân thể nóng rực kia.
Ngón tay mảnh khảnh lần mò theo bắp chân người nọ chậm rãi hướng lên trên, cuối cùng dừng lại ở giữa bắp đùi, nghiêng xuống phía dưới.