Lâm Nhuế đang ra sức giãy giụa nhưng cảm giác được sự kỳ lạ bên dưới, thân thể lập tức trở nên bất lực.
Rốt cuộc đang xảy ra tình huống gì thế này? Tuy cô ấy rất bá đạo nhưng tuyệt đối không phải loại chuyên đi áp bức ép buộc người khác. Nếu hôm nay hai người thật sự đi quá giới hạn thì mối quan hệ sẽ lập tức thay đổi.
Cô đã vượt qua ba năm khổ đau, cô không muốn tiếp tục thống khổ như thế nữa, nhưng lại bất lực.
Lâm Nhuế ngưng chống cự và nhắm mắt lại. Cô thật không muốn mối quan hệ biến thành người lạ từng quen, càng không muốn chuyện hôm nay sẽ trở thành nỗi đau vĩnh viễn không phai nhoà.
Trạm Cẩn Tịnh cảm nhận được Lâm Nhuế thỏa hiệp nhưng lại không thích dáng vẻ cam chịu như thế. Cô dừng lại động tác trên tay rồi ngửa mặt nhìn đôi mắt ướt đẫm, tim như bị ai đâm một nhát, đau đến mất tri giác.
"Tại sao em lại nghĩ nhiều như vậy?"
Trạm Cẩn Tịnh bò lên giường, quỳ hai chân bên cạnh Lâm Nhuế rồi cúi đầu nhìn. Tại sao một người vô tâm vô tư đến thế lại vì chuyện này mà so đo quá nhiều. Nếu cả hai cùng nhìn về phía trước thì sẽ không có tình cảnh như hiện tại.
Trạm Cẩn Tịnh lộ vẻ thương cảm, cô đưa tay dịu dàng vuốt ve mớ tóc rối trên trán Lâm Nhuế rồi vén qua một bên.
Lâm Nhuế mở cặp mắt ẩm ướt mông lung liền bắt gặp khuôn mặt tràn ngập bi thương kia, đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy vẻ đau thấu trời xanh ấy, nó hoàn toàn khác hẳn nét mặt tươi cười lúc chia tay. Cô cũng hiểu lúc đó cô ấy chỉ cố giả bộ bình tĩnh, nhưng nỗi khổ đau hiện tại chẳng khác gì lưỡi dao đâm thẳng vào tim.
"Sợ chị bị tổn thương sâu hơn lúc trước. Tôi cũng vậy, tương lai có ra sao cũng không còn quan trọng nữa, nhưng chị thì khác, cuộc sống của chị vốn rất hoàn mỹ nên cứ vững bước trên con đường rực rỡ đó đi, đừng quay đầu lại."
Giọng Lâm Nhuế rất khẽ khàng lại mang theo rung động. Thế gian không có ai bán thuốc hối hận, chuyện đã vỡ không thể trở về dáng vẻ ban sơ. Cô hy vọng Trạm Cẩn Tịnh sẽ sống tốt và luôn vui vẻ, không bị thiên hạ mang ra làm chủ đề bàn tán giải khuây.
"Tôi không quay đầu lại, tôi chỉ đang hướng tới hạnh phúc của mình thôi. Em có thể giả vờ cởi mở một lần được không? Tôi rất hối hận vì lúc trước đã để em đi. Khi đó, tôi luôn chiều chuộng và cho em những điều em muốn, bây giờ nghĩ lại mới cảm thấy mình đã sai. Lần này tôi sẽ không phạm sai lầm giống vậy nữa, cũng sẽ không bận tâm em nghĩ thế nào. Em cứ chuẩn bị sẵn sàng đi là vừa. Tôi đói quá, cả ngày chưa ăn cơm."
Trạm Cẩn Tịnh xuống giường, đưa lưng về phía Lâm Nhuế, chốc sau lại mở miệng nói:
"Tôi chỉ vui vẻ khi có em. Nếu em muốn tôi vui thì hãy ở lại bên cạnh tôi đi."
Nói xong, chân trần rời phòng ngủ.
Nước mắt tựa con sông chảy xiết không ngừng rơi khỏi khóe mắt rồi trượt dài xuống phía dưới, chẳng biết lúc nào đã ướt đẫm hai má.
Lâm Nhuế cứ nằm im như thế, bây giờ cô thật sự cảm thấy rối như tơ vò, rối đến độ ngay cả bản thân cũng chẳng biết nên sắp xếp như thế nào.
Sự tình cứ phát triển vượt ra ngoài dự đoán, hóa ra mọi thứ cô luôn nghĩ sẽ tốt cho cô ấy lại biến thành như vậy sao?
Bỏ qua rào cản thân phận, địa vị, nếu cả hai là người bình thường thì mọi chuyện sẽ khác đi phải không? Nếu như năm đó ở quán bar không chọc ghẹo người kia thì chắc có lẽ sẽ không gặp cảnh ngộ như hôm nay.
Nhưng đời không có nếu như, cũng không hề có thuốc chữa hối hận. Mặc dù ký ức chỉ là những cái ôm ấp và nắm tay đơn giản cũng đủ quý trọng nhất đời rồi, cuối cũng vẫn do mình để ý thân phận nên mới cố ý trốn tránh. Nếu như có thể quả quyết lựa chọn giống Tiểu Tinh Tinh thì cả hai sẽ hạnh phúc phải không?
Có thật sự cần thiết khi bản thân cứ mang nặng thân phận 'phụ nữ đã ly hôn'?
Lâm Nhuế vô lực ngồi dậy, cúi đầu nhìn quần áo xốc xếch của mình rồi đưa tay sửa sang, sau đó cô hít sâu một hơi, cố tươi cười ra phòng ngủ.
Cô nhìn người đang ngồi trên sofa, cười khẽ:
"Đi thôi!"
Lâm Nhuế muốn ra vẻ trấn định, hạnh phúc trước mặt người kia. Hết thảy đều là diễn kịch, tuy rất mệt mỏi nhưng phải nỗ lực.
Trạm Cẩn Tịnh ngẩng đầu nhìn biểu cảm bình thản của người nọ, sau đó cầm chìa khoá và túi xách rời sofa ra cửa.
Hai người cứ như vậy ra khỏi chung cư, đến khi Lâm Nhuế nhìn thấy xe của Trạm Cẩn Tịnh dưới lầu, trong lòng suy nghĩ có nên ngồi xe của cô ấy hay không? Lần này, cô thật sự muốn về nhà.
"Cái này cho em."
Trạm Cẩn Tịnh đưa một xâu chìa khóa ra trước mặt Lâm Nhuế, xâu này ít nhất cũng cỡ sáu bảy chìa khiến cô hoàn toàn mờ mịt.
"Cái này. . ."
"Đây là chìa khóa chung cư và chìa khóa nhà tôi. Chiếc xe này cho em, tôi để trong nhà cũng không dùng đến. Em cũng đừng mua xe, lãng phí tiền."
Trạm Cẩn Tịnh như đang giải thích nhưng bên trong lại ẩn chứa một hàm nghĩa khác.
"Tại sao lại cho tôi?"
"Bởi vì em là nữ chủ của chúng. Tôi xưa nay không nói hai lần, cho em thì em cứ cầm lấy đi. À, em đừng suy nghĩ sẽ bỏ chạy, nếu có ai dám theo đuổi em, trừ phi họ không muốn sống."
Trạm Cẩn Tịnh nhét chìa khóa vào tay Lâm Nhuế, sau đó lấy trong túi xách một chiếc chìa khóa khác, ấn điều khiển mở cửa xe.
Lâm Nhuế ngẩn người nhìn chìa khóa trong tay mười mấy giây, sau đó ngẩng đầu nhìn chỗ ghế phụ lái trong xe rồi bất đắc dĩ thở dài, nhưng lại vui vẻ nở nụ cười.
Cô đi đến chỗ ghế phụ, mở cửa đi vào, thắt dây an toàn.
Trạm Cẩn Tịnh lái xe rời đi, Lâm Nhuế cũng chẳng thèm hỏi cô đi đâu, mắt cứ nhìn chằm chằm ngoài cửa xe khiến đối phương nhìn không rõ nét mặt của mình.
"Phụ nữ ngoài đó đẹp hơn tôi sao?"
"..."
Lâm Nhuế nghiêng mặt, khó hiểu nhìn Trạm Cẩn Tịnh.
"Em thà nhìn bên ngoài cũng không thèm nhìn tôi, xem ra phụ nữ bên ngoài quả thật đẹp hơn tôi nhiều."
Trạm Cẩn Tịnh lạnh lùng nhìn Lâm Nhuế, ánh mắt lộ vẻ rất không vui.
"Ha ha..."
Lâm Nhuế nhịn không được