Ba giờ chiều, Cơ Phồn Tinh có mặt ở một tiệm cà phê xa hoa. Qua mười lăm phút, một người phụ nữ mặc váy vàng xuất hiện trước tầm mắt cô. Thấy người tới, cô lập tức phất tay ra hiệu cười một tiếng, cô gái nọ trông thấy cũng mỉm cười đi tới.
"Chào Giám đốc Cơ."
Phương Nhiên ngồi đối diện Cơ Phồn Tinh, buổi sáng cô nhận được điện thoại cũng khá bất ngờ, vì sao đối phương lại mời mình ra ngoài uống cà phê. Bộ phận thiết kế và bộ phận tài chính đâu có liên quan gì nhiều, nhân viên hai bên cũng ít qua lại, cú điện thoại bất thình lình đó thật sự khiến người ta nhìn không thấu.
"Chào Phương tiểu thư, thật ngại khi mời cô đến đây vào ngày nghỉ."
Cơ Phồn Tinh tỏ vẻ hối lỗi, gọi nhân viên phục vụ bưng cà phê lên.
"Không sao, Giám đốc Cơ gọi tôi ra ngoài có chuyện gì sao?"
Phương Nhiên không biết Cơ Phồn Tinh mời mình ra ngoài có chuyện gì? Nếu là chuyện của công ty thì không có khả năng. Đầu tiên, ở phòng tài chính, cô chỉ là một nhân viên bình thường nên căn bản sẽ không tiếp xúc đến vấn đề đó. Cô ấy muốn tìm người thì phải gọi Giám đốc thiết kế ra mới đúng. Cô và Giám đốc Cơ cũng chưa từng tiếp xúc qua thì làm sao có khả năng hò hẹn ăn uống.
Gần đây công ty xảy ra chuyện, tất cả mọi người đang truy tìm kẻ bán đứng công ty nhưng tại sao vị Giám đốc này lại luôn tỏ ra bình tĩnh như thể chẳng liên quan.
"Đúng là có chuyện muốn nhờ cô."
Cơ Phồn Tinh đang nói liền nhìn thấy cửa tiệm bị đẩy ra, một gã trai tuấn tú, lãng tử mặc Âu phục bước vào. Gã quan sát bốn phía như đang tìm kiếm ai đó. Có một nhân viên phục vụ tiến lên nói gì đó rồi gã gật đầu đi theo chỉ thị.
"Cô là Cơ Phồn Tinh tiểu thư?"
Giả Tuấn Hanh nhận được điện thoại lúc sáng sớm bảo có người muốn đàm luận chuyện Lâm Trạch, hơn nữa còn liên quan đến Thiên Lệ nên hiếu kỳ hẹn trước.
Phương Nhiên nghe được tiếng nói quen thuộc liền ngẩng đầu nhìn lại, thấy Giả Tuấn Hanh bỗng nhiên sững sờ, gã cũng thế. Hai gương mặt đều biểu lộ sự kinh ngạc, sau đó cùng nhìn về phía Cơ Phồn Tinh. Cô sớm đã đoán được cảnh tượng như thế nên chỉ gật đầu cười một tiếng:
"Vâng, mời Tổng giám đốc Giả ngồi."
Cơ Phồn Tinh đưa tay lễ phép mời Giả Tuấn Hanh ngồi bên cạnh Phương Nhiên. Hai người họ nhìn thoáng qua nhau, sau đó hờ hững nghiêng đầu sang chỗ khác.
"Không biết Cơ tiểu thư tìm tôi có chuyện gì?"
Giả Tuấn Hanh cảm thấy sự tình không hề đơn giản, Giám đốc tài chính của Thiên Lệ tìm gã còn mang theo nhà thiết kế, nghĩ sao cũng cảm thấy kỳ quặc.
"Không biết Tổng giám đốc Giả có biết chuyện tác phẩm của Thiên Lệ bị trộm không?"
Phục vụ mang lên hai ly cà phê, Cơ Phồn Tinh rất tùy ý hỏi, ngữ khí vô cùng bình thản, căn bản không giống như đang tra hỏi mà chỉ là buổi nói chuyện phiếm.
Giả Tuấn Hanh không có nhiều ấn tượng với vị Giám đốc tài chính của Thiên Lệ. Lần đầu gặp, gã cũng đã phái người điều tra nhưng chẳng thu được gì, gã chỉ biết trong tay cô ta có cổ phiếu của Lâm Trạch, chẳng lẽ Lâm Trạch dự định thu hồi?.
"Đó là tin tức nội bộ của Thiên Lệ, làm sao một kẻ ngoại nhân như tôi có thể biết được."
Giả Tuấn Hanh cũng theo đó cười một tiếng giả vờ ngu ngơ. Phương Nhiên ngồi một bên liếc mắt trộm nhìn gã, trên mặt biểu lộ sự bất an như đang sợ gì đó.
"Thật sao? Sản phẩm của Thiên Lệ bị trộm, mà người trộm tựa hồ không có tâm sám hối? Tổng giám đốc Giả, theo anh thì chúng ta nên làm thế nào?"
Nét mặt Cơ Phồn Tinh không có quá nhiều biến hóa, hai chân bắt chéo, tay phải cầm ly cà phê, bộ dáng thong dong tự tại, hoàn toàn nhìn không thấu rốt cuộc cô đang đàm luận hay đang hẹn hò. Ý cười như một đóa hoa bách hợp tràn ngập khóe môi, lông mày cong cong cũng có chút rung động.
Giả Tuấn Hanh đã gặp qua vô số mỹ nữ, nhưng cô gái trước mắt quả thật làm gã hết sức kinh ngạc. Dung mạo của cô ta dịu dàng hơn hai chị em nhà họ Hà mấy phần. Vầng sáng nhu hòa khiến người ta lầm nghĩ cô là một phụ nữ hiền lành, đôi mắt lấp lánh như dạ minh châu lộ ra vẻ thâm thúy chẳng ai có thể nắm bắt bởi nó quá mức thanh tịnh.
Giả Tuấn Hanh vốn luôn tự cho rằng mình có thể nhìn thấu lòng người bắt đầu cảm thấy thất sách, đúng là sai lầm khi đến đây.
"Đó là vấn đề nội bộ của Thiên Lệ, người ngoài như tôi có quyền gì phát ngôn."
"Xem ra tổng giám đốc Giả cũng muốn Thiên Lệ tự giải quyết, thật không may là gần đây Tổng giám đốc của chúng tôi đã mua một ít cổ phiếu của Lâm Trạch. Bây giờ tôi cũng không biết làm sao, tôi vốn không am hiểu cổ phiếu cho lắm. Ở Lâm Trạch có mấy vị cổ đông nói muốn mua lại nên tôi định hỏi ý kiến của Giám đốc Giả một chút."
Cơ Phồn Tinh cười cười tỏ ra mình không thể quyết định chuyện của Lâm Trạch một cách chắc chắn nên cần phải thỉnh giáo ý kiến của chân nhân.
Phương Nhiên nghe vậy liền ảm nhiên nhìn về phía Giả Tuấn Hanh, trên mặt biểu lộ sự phức tạp.
Giả Tuấn Hanh ngược lại không có biểu hiện gì khác thường, gã cầm ly cà phê lắc qua lại vài lần, sau đó mỉm cười nhìn Cơ Phồn Tinh.
"Giám đốc Cơ có ý gì?"
"Cổ phiếu và cổ phần không giống nhau. Cổ phiếu lên xuống là chuyện rất đỗi bình thường. Nếu cổ phần cũng bị người mua thì có hơi..."
Cơ Phồn Tinh nói