Lần này Âu Thích Tân xem như đã biết thế nào gọi là 'tình địch gặp nhau trào máu mắt!'. Dù cô có muốn giữ lễ độ thanh lịch hay không, cũng không muốn để Hà Như Mộng coi thường.
"Có người nói tình cảm công sở rất khó lâu dài, cưỡng cầu quá cũng chưa chắc là chuyện tốt."
Âu Thích Tân mỉm cười, cô có phong thái lãnh đạo, cộng thêm khí chất ưu nhã, đoan trang, trông rất có phong độ 'thân sĩ'.
Cơ Phồn Tinh nghe thế liền nổi giận đùng đùng, người này nói như chửi vào mặt cô vậy, không thu phục chẳng khác nào để cô ta coi thường.
"Âu tiểu thư muốn cưa ngã chị ấy thì phải xem lại mình đi đã, không phải cô cũng bằng tuổi với Mộng Mộng nhà tôi sao, chưa kết hôn là vì không tìm được ai môn đăng hộ đối hay do cô kết giao với phụ nữ đã rồi lại cảm thấy Mộng Mộng tốt hơn nên quay về theo đuổi?"
Cơ Phồn Tinh hễ mở miệng ra là 'Mộng Mộng nhà tôi' khiến Hà Như Mộng vốn đang thảnh thơi uống cà phê buồn cười chết đi được. Mấy ngày qua bực bội không yên, hôm nay có thể thấy lửa trên người em ấy, ngồi một bên xem kịch cũng không tệ.
Lần đầu tiên thấy có người ăn dấm, thật sự là dấm chua không tầm thường nha! Cô nhớ đến cái đêm về nhà muộn và những ngày khó chịu đã qua, giờ lại thêm trận đối đầu nảy lửa trước mắt, không lẽ em ấy nhìn thấy Âu Thích Tân đưa mình về nhà mới sinh lòng khó chịu.
Âu Thích Tân nghe Cơ Phồn Tinh nói xong, sắc mặt trong nháy mắt trở nên giận dữ. Hai tay cô nắm thành quyền, mím môi thật chặt, muốn phát giận lại cực lực kiềm chế.
Kỳ thực cô không phủ định lời nói của Cơ Phồn Tinh. Cô quả thật có kết giao với vài cô gái, cuối cùng bởi vì không xứng nên mới quyết định chia tay. Nhưng lời này từ miệng người kia tựa như châm chọc khiến người ta không khỏi nổi giận.
"Giám đốc Cơ, xứng đôi vừa lứa thì tình cảm mới lâu dài. Người không tương xứng ở cùng nhau, kết quả cũng sẽ giống như thế thôi."
"Ha ha, hóa ra Âu tiểu thư cảm thấy Mộng Mộng nhà chúng tôi xứng đôi với cô. Nhưng Mộng Mộng rất thích làm 'vạn năm công', tuyệt đối không phải người thích nằm phía dưới. Còn xứng đôi? Mộng Mộng đã nói chị ấy rất coi trọng mọi người, bất luận là thân phận, địa vị đều xứng đôi. Âu tiểu thư không nên đem hình mẫu của mình áp đặt lên chị ấy, làm vậy rất khó coi, sau này sẽ phải trả giá đắt."
Cơ Phồn Tinh nói chuyện không nhanh không chậm, mặc dù trong lòng rất muốn chạy qua tóm tóc người đối diện đánh cho một trận để thỏa mãn cơn lửa đang điên cuồng thiêu đốt tâm can, nhưng vì không muốn làm mọi người chú ý nên mới cố gắng chịu đựng.
Xem ra Âu Thích Tân rất ưa thích ở phía trên, sao người muốn nắm giữ quyền lãnh đạo lại có thể chịu hạ mình nằm dưới. Nói trắng ra là cô ta khoe khoang quá mức và chỉ thích điều khiển người khác mà thôi.
Cơ Phồn Tinh thầm cười lạnh, người tự cho mình là đúng, luôn nghĩ bản thân tuyệt đối sẽ đạt được thứ mình muốn, người quá mức tự phụ như thế cần phải nếm trải chút đau khổ mới biết mình kém cỏi cỡ nào.
Âu Thích Tân nghe từng câu hùng hổ dọa người của Cơ Phồn Tinh liền liếc mắt nhìn thoáng qua Hà Như Mộng, hình như cậu ấy không hề có ý hỗ trợ, thái độ không liên quan hệt như trước đây, cậu ấy vĩnh viễn sẽ không bị mọi thứ xung quanh ảnh hưởng, chỉ chuyên tâm chuyện của mình.
Nói thật, lúc trước Âu Thích Tân cũng bị loại khí chất này mê hoặc. Cô từng gặp rất nhiều phụ nữ, và tìm được vài người có khí chất tương tự nhưng vẫn không phải là cậu ấy nên đành quay về, và có vẻ cô đã chậm một bước. Người phụ nữ đối diện kia ngoại trừ tài khua môi múa mép ra thì chẳng có gì nổi bật, mình có điều kiện ưu việt cơ mà, phụ nữ thông minh như Hà Như Mộng hẳn phải biết lựa chọn như thế nào.
"Trên đời không có gì là tuyệt đối, tôi nghĩ một ngày nào đó Như Mộng sẽ chấp nhận tôi."
"Đúng vậy, trên đời này không có gì là tuyệt đối. Nhưng hơn nửa đêm lại đưa phụ nữ của người khác về nhà ôm ắp thì có phải quá phận rồi không. Hiện tại tôi chỉ muốn nói cho Âu tiểu thư biết, Hà Như Mộng là người phụ nữ của tôi. Chuyện tỏ tình hôm nay, tôi và Mộng Mộng sẽ xem như chưa nghe thấy, xin cô lấy hoa hồng về cho."
Cơ Phồn Tinh đứng dậy lấy hoa hồng đưa tới trước mặt Âu Thích Tân, cô không còn kiên nhẫn chơi trò bí hiểm với người này nữa, nói nhiều chưa chắc đã nghe thấu, cần gì phải lãng phí miệng lưỡi vô ích.
Âu Thích Tân cắn chặt môi dưới, sắc mặt tái xanh. Đây là lần đầu tiên cô nhục nhã đến thế, trước giờ chưa có ai dám mạnh miệng với cô như vậy. Hôm nay, cô bị người phụ nữ ngoài xinh đẹp ra thì chẳng có gì khác đả thương trước mặt người cô thích, quả thực là quá nhục nhã.
"Giám đốc Cơ, Như Mộng chưa nói gì cô đã đoạt quyền làm chủ rồi. Như Mộng cao cao tại thượng tuyệt đối sẽ không xem trọng người chỉ có miệng lưỡi như cô đâu."
Âu Thích Tân vẫn ngồi lì trên ghế, không có ý định đưa tay đón hoa, càng không muốn rời đi. Cô vất vả lắm mới có thể nhín chút thời gian tới gặp người mình yêu, sao lại có thể từ bỏ chỉ vì một đứa vô tri như vậy.
Cơ Phồn Tinh cầm hoa mà muốn đập nát xuống đất cho hả dạ. Cô đã gặp qua người có da mặt dày, nhưng loại người mặt dày mày dạn như vầy đúng là lần đầu tiên gặp. Lời cô nói rõ ràng như vậy mà người ta vẫn chờ chủ nhân lên tiếng sao?
Nếu nữ