Cơ Hạo Nguyệt ngồi trên sofa, sắc mặt không ngừng biến hóa và trở nên đen sì khi Hà Giai Kỳ nói xong.
Cô cúi đầu nhìn ngực của người phụ nữ đối diện, kích cỡ vừa đủ lớn, có thể dụ dỗ người khác đấy, nhưng cô tuyệt đối không tin mình sẽ coi nó là bánh bao để ăn. Trong lòng hừ lạnh một tiếng, chị coi tôi là đồ đần sao?
Mặc dùng cô không hài lòng, nhưng cũng chẳng thể nói được câu gì. Ngẫm lại thì Hà Giai Kỳ quả thật không có lý do để lừa gạt mình, chị ấy đã kể rõ ngọn ngành chuyện mình lấy đi tấm thân trong trắng ấy như thế nào rồi thì cần gì phải thêm mắm dặm muối nữa làm chi.
Nhưng Cơ Hạo Nguyệt không thể tin nổi bản thân sẽ làm ra chuyện kém thông minh kia nên liền biến lời nói của Hà Giai Kỳ trở thành vớ vẩn.
"Chị cứ ở đó lừa gạt con nít đi, em đi ngủ."
Cơ Hạo Nguyệt dứt khoát đứng dậy khỏi sofa, chạy nhanh lên lầu, cô sợ Hà Giai Kỳ sẽ nói thêm lời xấu hổ nào đó.
"Chuyện chị nói đều là thật, tại sao em lại không tin?"
Hà Giai Kỳ cười cười đi theo lên lầu, cô đã đoán được kết quả này từ trước. Cơ Hạo Nguyệt bình thường là người khá đứng đắn, có chết em ấy cũng không tin bản thân làm những chuyện như thế. Kỳ thật tin hay không cũng chẳng quan trọng, về sau sẽ biết chân tướng thôi.
Cơ Hạo Nguyệt lên lầu liền nằm lỳ trên giường. Kế hoạch hôm nay là đi phố người Hoa, nhưng làm xong chuyện lúc chiều hại thân rã rời, hơn nữa sáng sớm còn dậy trễ, nếu đi giữa trưa, khi trở về cũng hơn nửa đêm, đi dạo phố như vậy không thể tận hứng, thôi, cứ để mai tính.
Lúc sáng cô đã nghĩ kế áp đảo Hà Giai Kỳ, cũng muốn thông qua chuyện đêm đó tìm phương pháp, ai ngờ hóa ra người phụ nữ điên kia lại tự mình phá thân, không có tham mưu nên đành tìm biện pháp khác thôi.
Ở chung mấy ngày, Cơ Hạo Nguyệt và Hà Giai Kỳ vẫn có sự khác biệt rõ rệt về cách sống. Người phụ nữ này có tư tưởng quá mạnh mẽ, năng lực tiếp nhận cũng mạnh hơn người bình thường.
Đối với người bảo thủ như Cơ Hạo Nguyệt, cách làm đó có chút không thể chấp nhận. Kỳ thật cũng không phải không chấp nhận được, chỉ là cô cảm thấy nó không còn thích hợp nữa mà thôi. Trong lòng cô cảm thấy không ổn nhưng lại chẳng chịu nói ra vì sợ chị ấy suy nghĩ nhiều. Điều này chỉ có bản thân cô hiểu rõ, thời gian lâu dài, vấn đề sớm muộn gì cũng sẽ góp gió thành bão. Cô vẫn tự mình tiếp thu phương thức sống của chị ấy, hy vọng một ngày nào đó sẽ hoàn toàn dung hòa, nhưng chẳng may xảy ra xung đột thì sao.
Nếu Cơ Hạo Nguyệt cứ nghĩ như vậy thì sớm muộn gì cũng hóa điên. Cô nằm sấp người, dùng sức đánh lên chiếc giường mềm mại, miệng không ngừng nói thầm:
"Sớm muộn gì cũng bị Hà Giai Kỳ chị bức điên, a..."
"Sao chị lại bức em điên?"
Hà Giai Kỳ vừa đẩy cửa vào đã nghe được Cơ Hạo Nguyệt rống. Cô cười cười đi đến bên giường, khom người đè lên người nọ.
"Chị vào không biết gõ cửa sao?"
Trên thân thể đột nhiên bị đè nặng khiến Cơ Hạo Nguyệt có chút khó chịu, qua vài giây mới khá hơn.
"Nhà này là của chị mà, chẳng lẽ phải gõ cửa?"
Hà Giai Kỳ xoay người nằm đối mặt với Cơ Hạo Nguyệt. Có đôi khi cô cũng thích trêu em ấy như thế, thỉnh thoảng còn ôm ấp, cảm thụ hơi thở dịu dàng và da thịt mềm mại.
"Ít ra chị cũng phải biết bên trong có người chứ! Lỡ như em đang thay quần áo thì sao, chị không cảm thấy quá đáng sao?"
Cơ Hạo Nguyệt chu môi, khó chịu. Dù là nhà thì ít ra cũng còn có khách. Lỡ như nhìn thấy thứ không nên thấy, há không phải mình bị thua thiệt?
"Em là vợ của chị, có cái gì không được nhìn? Em có cái gì thì chị có cái đó, chắc em sẽ không vì vậy mà tức giận đấy chứ? Cùng lắm thì để em nhìn lại thôi, chị còn chưa thấy được nhiều chỗ trên người em lắm nha!"
Hà Giai Kỳ cười gian tà, nghiêng người ôm Cơ Hạo Nguyệt kéo đến trước mặt. Má lúm đồng tiền kia thật khiến người ta si mê.
Bề ngoài xinh đẹp thì có gì đặc biệt ngoại trừ mê hoặc chúng sinh. Cơ Hạo Nguyệt thầm phàn nàn, hiện tại cô cảm thấy vô cùng khó chịu.
Cô ngẫm lại mới thấy bản thân sống hơn ba mươi năm siêu cấp phóng khoáng, đi đến đâu cũng tỏa ngát khí thế 'vạn năm công' (nếu so với Tiểu Tinh Tinh nhà mình, vì dáng vẻ của cô em khó hiểu kia hệt như bé thỏ trắng hiền lành vậy đó). Không biết làm sao mà bây giờ lại luân lạc làm 'vạn niên thụ', thật là quá mức hổ thẹn!
Cô nhất định phải tranh thủ cựa mình làm chủ, ép đối phương không đứng dậy được mới hả dạ.
Cơ Hạo Nguyệt đang âm thầm bày mưu tính kế trở mình thế nào, còn Hà Giai Kỳ lại nghĩ cách ngăn chặn vợ chạy trốn. Cô quá hiểu tính cách của em ấy, nếu cảm thấy bất an sẽ bỏ chạy ngay. Mặc dù cô đã tịch thu điện thoại, nhưng hộ chiếu vẫn còn trong tay em ấy. Cô sẽ đợi đến lúc em ấy cam tâm tình nguyện đưa ra.
"Nhìn thì nhìn đi, cũng không mất miếng thịt nào."
Cơ Hạo Nguyệt đã quen với cách nói chuyện của Hà Giai Kỳ nên tuyệt đối sẽ không để chị ấy thỏa lòng.
"Thật sao? Hiện tại cũng có thể?"
"..."
Thấy cặp mắt sáng trưng của Hà Giai Kỳ, rốt cuộc Cơ Hạo Nguyệt cũng biết, dù cô không nhường thì người này sẽ lái vào chủ đề khiến mình á khẩu.
"Chị cởi thì em sẽ nhìn."
Cơ Hạo Nguyệt thở gấp, nói chuyện cũng không uốn lưỡi nhiều. Cô hất cằm, ngồi trên giường, tức giận nhìn chằm chằm Hà Giai Kỳ.
"Em muốn xem sao? Chắc chứ? Vậy chị cũng không ngại đâu."
Hà Giai Kỳ cười cười, cô ngồi xếp bằng đối diện Cơ Hạo Nguyệt, sau đó đưa tay