Mấy ngày ở Luân Đôn, Hà Giai Kỳ cố giữ kiên nhẫn hầu hạ bốn vị kia dạo phố mua sắm. Mấy người già thấy vậy cũng rất hài lòng, nhưng đến ngày đi mới vỡ lẽ đứa nhóc này vội vàng đuổi người đến độ nào. Sớm sáng nó đã tích cực ném hết hành lý lên xe, hơn nữa còn cố ý đặt vé bay đến Sydney sớm nhất có thể.
Khoảnh khắc đưa người ra cửa xong, Hà Giai Kỳ lập tức nắm chặt tay vợ, mặt mày rạng rỡ, làm bốn người già kia suýt xúc động bật khóc, con oắt này ghét bỏ sự tồn tại của họ đến cỡ nào đây?
Khi về đến nhà đã đến trưa, vào cuối tháng mười một, tuyết lớn ở Luân Đôn rơi không biết bao nhiêu trận. Cơ Hạo Nguyệt ngại lạnh nên rất ít ra ngoài, ba mẹ chú bác đi rồi cô lại càng lười vận động.
Hai ngày trước, cô đến đại học Oxford dạo qua một vòng, dù sao đó cũng là trường quốc tế nổi tiếng, còn là trường cũ của Tiểu Tinh Tinh nhà mình, ít nhiều gì cô cũng muốn quan sát một chút. Phong cảnh ở Luân Đôn không thua gì Paris, sông Thames (1), tháp cầu Luân Đôn (2), Nhà thờ Thánh St. Paul (3), mắt Luân Đôn (4),.. đây đều là nơi nhất định phải ghé tham quan.
Cơ Hạo Nguyệt lao lực lao tâm hướng dẫn người già đi chơi dưới thời tiết quá lạnh nên giờ cô chỉ muốn co mình bên lò sưởi, xem quyển sách mình thích và uống loại trà hoa nhài mình yêu.
Hà Giai Kỳ làm bếp xong đi ra liền bắt gặp cô gái nọ đang nhàn nhã ngồi đọc sách. Sau này cô cũng phải sắm sửa một cái lò giống vậy ở biệt thự cho vợ vui mới được.
"Ăn cơm này, đọc sách suốt hai tiếng rồi, không mệt sao?"
Lần trước họ đã mua không ít sách nổi tiếng ở thư viện, đa số đều là đầu sách Hà Giai Kỳ yêu thích như tâm lý, kinh tế, nhưng Cơ Hạo Nguyệt lại hoàn toàn tương phản, cô thích tiểu thuyết và các thể loại văn học. Tiếng Anh và tiếng Pháp của cô đặc biệt tốt nên đều mua nguyên bản, còn đọc rất say sưa.
"Quyển 'người đưa đò' này rất hay, rất có cảm xúc, tác giả này không thua gì thế hệ trước cách đây mấy trăm năm, rất có sức mạnh sáng tạo. Có thể giữ được nét đặc biệt đó trong tác phẩm trên thị trường hiện nay đúng là không dễ."
Cơ Hạo Nguyệt đặt sách lên sofa rồi đứng dậy vào bếp rửa tay, sau đó lại bưng đồ ăn ra ngoài.
"Chị thấy em viết sách nhất định rất tốt."
Hà Giai Kỳ dọn đũa và hai chén ra, cô không quen dùng dao nĩa nên vẫn cố ý chuẩn bị mấy đôi đũa. Tuy cô đã ở nước ngoài khá lâu nhưng vẫn không quen được văn hóa ăn uống của phương Tây.
"Em đọc sách được chứ đợi sáng tác thì hơi lâu. Hôm nay chị nấu ăn phong phú quá, tiếc là dì và mẹ đều đã đi, nếu không nhất định sẽ ở lại thêm vài ngày khi trông thấy những món ngon thế này."
Cơ Hạo Nguyệt nghĩ đến những người đã bị đuổi đi liền cảm thấy buồn cười. Lần đầu trong đời cô nhìn thấy một người có lòng tham chiếm hữu mạnh mẽ đến vậy. Không chỉ có như thế, cách chị ấy đuổi người cũng rất đặc biệt, bằng cách nấu ăn không được ngon, còn thực đơn thì thay đổi liên tục. Các vị bô lão không chịu được sự thay đổi xoành xoạch của vấn đề cơm nước nên đã lên kế hoạch đi Sydney sớm.
Nếu mình mà có đứa con gái như thế này thì có lẽ phải khóc đêm biết bao nhiêu lần...
"Họ nói chỉ ở một tuần thôi nhưng lại kéo dài đến tận hôm nay. Họ hoàn toàn chiếm lấy em, em cũng không có thời gian giúp chị nữa mà."
Hà Giai Kỳ chu môi, cô vất vả lắm mới giành lại thế giới hai người từ bốn cái bóng đèn già kia. Mấy người đó làm gì mà cứ không chịu đi, lại còn độc chiếm vợ mình, sai khiến em ấy làm này làm nọ. Những người vốn đã có chuyên môn phục vụ lại đi sai khiến Tiểu Nguyệt Nguyệt là một chuyện không có cách nào dễ dàng tha thứ.
"Vậy bây giờ có thời gian rồi đấy! Chị muốn đi đâu?"
Cơ Hạo Nguyệt vừa ăn cơm vừa chọc tức Hà Giai Kỳ, không biết có phải ở chung càng lâu càng cảm thấy chị ấy trẻ con.
"Ngày mai chúng ta đi Conan chơi đi, đã đến Luân Đôn rồi thì không thể bỏ qua nơi này."
Thấy Hà Giai Kỳ vừa nâng sách lên, cô lập tức nhớ đến nhân vật trứ danh đã tạo ra Holmes truyền kỳ.
Có lẽ do Hà Giai Kỳ phá lệ làm đồ ăn ngon nên Cơ Hạo Nguyệt ăn nhiều hơn gấp đôi bình thường. Điều này làm cô lo lắng em ấy tiêu hóa không tốt sẽ bị tiêu chảy.
"Được rồi, qua uống đỡ hai viên thuốc tiêu hóa đi, hôm nay em ăn nhiều quá rồi."
Cô thu dọn chén dĩa, vẫn không quên nhắc nhở người kia.
"Ừm, hôm nay chị nấu ăn ngon nên em cũng không thể ngưng miệng."
Cơ Hạo Nguyệt xấu hổ gãi gãi sau gáy của mình. Lần nào Hà Giai Kỳ lo lắng vấn đề này đều khiến cô có chút áy náy. Lần trước ở New York, vì cô ăn quá nhiều nên khó chịu suýt đến bệnh viện, cũng may là cô đã uống thuốc và châm đầu ngón tay nặn ra ít máu mới dễ chịu.
"Ăn ngon thì lần sau nấu thêm, đừng liều mạng ăn như trẻ con thế kia. Em đi nghỉ trước đi, chị dọn dẹp."
Hà Giai Kỳ lau sạch bàn ăn rồi bưng chén dĩa đi rửa. Những lần như vậy, Cơ Hạo Nguyệt đều muốn hỗ trợ nhưng người kia rất ít khi để cô vào bếp, còn nói 'chuyện bếp núc là lĩnh vực của chị, không phận sự miễn vào!'. Dù chị ấy có nói thế nào, trong lòng cô luôn hiểu rất rõ, Hà Giai Kỳ không muốn cô vào bếp với lý do phụ nữ không được vào bếp nhưng lại quên bản thân mình cũng là phụ nữ.
Đối với sự cưng chiều của Hà Giai Kỳ, Cơ Hạo Nguyệt luôn ghi tạc trong lòng. Hai người cũng thường hay cãi nhau vì những chuyện vặt vãnh, nhưng sau mười phút nhất định sẽ làm hòa, mọi thứ tranh cãi dường như chỉ là một vở kịch cho đời thêm vui mà thôi.
Lúc Cơ Hạo Nguyệt đọc sách, Hà Giai Kỳ sẽ luôn yên lặng ngồi bên cạnh, để cô tựa đầu vào vai mỗi khi đọc sách mệt mỏi, nhưng chị thường bế cô lên lầu nhiều hơn.
Cơ Hạo Nguyệt không nặng lắm, chỉ hơn năm mươi ký thôi, đối với người đã từng luyện qua Taekwondo như Hà Giai Kỳ mà nói thì quả thực dễ như trở bàn tay. Mỗi lần thấy dáng vẻ an tĩnh say ngủ của em ấy, cô cũng không đành lòng quấy rầy, để có thể nhớ kỹ hình ảnh này cô bèn lấy máy chụp lại, sau đó in ra cất giữ làm kỷ niệm.
Hà Giai Kỳ bận bịu làm việc nhà, Cơ Hạo Nguyệt ngồi bên lò sưởi đọc sách, tư thế ngồi đã có chút rã rời. Cô ngồi trên thảm dưới đất, lưng dựa vào sofa, hai chân đắp chăn lông, ánh lửa vàng hiện ra màu sắc ấm áp.
Trông thấy sách trong tay Cơ Hạo Nguyệt đã nghiêng xuống một bên, Hà Giai Kỳ bất chợt bước vội tới đỡ lấy thân thể người yêu, sau đó để em ấy nằm vào ngực mình rồi đắp kín chăn. Cô gỡ sách trong tay em ra, qua một hai phút sau mới ôm người lên lầu nghỉ ngơi.
Hà Giai Kỳ đã sớm quen với cuộc sống như thế này rồi, mỗi khi Cơ Hạo Nguyệt ăn cơm trưa xong, thời gian đọc sách chưa vượt qua một tiếng
(2) Tháp cầu Luân Đôn: Cầu Tháp Luân Đôn là một công trình kết hợp cầu treo với cầu nâng bắc qua sông Thames tại Luân Đôn, thủ đô Vương quốc liên hiệp Anh. Cây cầu được hoàn thành năm 1894, nằm liền với Tháp Luân Đôn, trở thành một biểu tượng nổi tiếng, gắn liền với thành phố Luân Đôn và với nước Anh nói chung. Đây cũng là cây cầu cuối cùng xuôi dòng Thames nằm trong địa phận thành phố. Cầu thường hay bị nhầm lẫn với Cầu Luân Đôn nằm cách nó không xa.
(3) Nhà thờ Thánh St. Paul: Nhà thờ Thánh Phao-lô (St Paul's Cathedral) là một nhà thờ chính tòa Anh giáo nổi tiếng tại nước Anh. Giáo đường khổng lồ này tọa lạc trên đồi Ludgate, nơi cao nhất tại thành phố Luân Đôn. Nơi đây đã có nhà thờ đầu tiên để dâng hiến Thánh Phaolô Tông đồ từ năm 604. Tòa nhà hiện nay có niên đại từ cuối thế kỷ 17, được thiết kế theo phong cách Baroque Anh bởi kiến trúc sư Sir Christopher Wren. Được hoàn thành lúc Wren còn tại thế, là một phần của một chương trình tái thiết lớn diễn ra tại thành phố sau Đại hỏa hoạn Luân Đôn 1666. Thực tế đã có 5 nhà thờ St. Paul và tất cả đều nằm trên đồi Ludgate.
(4) Mắt Luân Đôn: Mắt Luân Đôn hay Vòng quay Thiên niên kỷ là một vòng quay quan sát khổng lồ cao 135 mét (443 ft) nằm bên bờ sông Thames, Luân Đôn, Anh. Từ ngày 20 tháng 1 năm 2011, Mắt Luân Đôn mang tên chính thức là "EDF Energy London Eye" theo một thoả thuận tài trợ 3 năm.