Sau bao nổ lực cố gắng, rốt cuộc Dương Nhất cũng có thể mở mắt, mấy ngày nay cô có thể nghe Mộ Ngôn Tín nói chuyện, có thể cảm nhận được từng động tác của Mộ Ngôn Tín đối với mình, chỉ là không thể phản ứng lại với nàng.
Mở mắt, là khoảng không mờ mịt, cô muốn lấy tay dụi mắt, nhưng không có khí lực nhấc lên, quay đầu nhìn sang bên trái, thấy Mộ Ngôn Tín đang ngủ say, Dương Nhất mỉm cười, nhẹ nhàng xê dịch cánh tay mình cho bảo bối ngủ thoải mái hơn.
Có thể vì động tác này đã khiến Mộ Ngôn Tín từ trong giấc mơ tỉnh lại, nàng vốn ngủ không quen, ngủ vài phút cũng nằm mơ, nàng cảm giác bên mình giật giật, bất an cho rằng Dương Nhất gặp ác mộng, nàng mở mắt ra, chứng kiến Dương Nhất ánh mắt trong veo đầy nhu tình nhìn mình.
Mộ Ngôn Tín có chút không dám tin, nàng sợ mình đang nằm mơ, nhưng lòng nàng tin tưởng đây không phải giấc mộng, đến khi nghe Dương Nhất cất tiếng, rốt cuộc Mộ Ngôn Tín xúc động khóc òa, "Tín bảo bối, bảo bối của ta." Ngữ khí nhẹ nhàng màng theo âm điệu khan khan, dù cuống họng đau rát nhưng Dương Nhất vẫn muốn gọi người yêu của mình, Mộ Ngôn Tín ôm chặt Dương Nhất nói không nên lời, chỉ dụi dụi vào hỏm cổ Dương Nhất khóc thành tiếng, nàng nhịn quá lâu rồi, từ ngày Dương Nhất gặp chuyện đến bây giờ, tuy ngẫu nhiên không cách nào kiềm chế được rơi nước mắt, nhưng rất nhanh sẽ khống chế được cảm xúc, chôn sau ưu thương vào lòng. Nhưng lúc này đây nàng không cần che giấu nữa, nàng muốn phóng thích sợ hãi cùng áp lực mấy ngày qua.
Dương Nhất cảm thụ được nội tâm của bảo bối, chính mình bị thương, ngoại trừ cha mẹ thương tâm khổ sở, còn có bảo bối ưu thương, từ lúc trúng đạn cô đã nghĩ đến điểm này. Dương Nhất dồn toàn bộ sức lực, chuyển cánh tay đến sau lưng Mộ Ngôn Tín, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng, như dỗ em bé ngủ, cô dỗ dành bảo bối của mình, làm nàng từ từ bình tĩnh trở lại.
Mộ Ngôn Tín sau khi khóc đủ rồi, rất đẹp hình tượng dùng áo trên người Dương Nhất lau nước mắt, sau đó mỉm cười nhìn Dương Nhất, "Nhất Nhất, ngươi cảm thấy thế nào? Vừa rồi nghe giọng ngươi rất khàn."
Dương Nhất cũng hướng Mộ Ngôn Tín cười "Ta ổn, không sao, chỉ là cuống họng thật khô, ta muốn uống nước."
Mộ Ngôn Tín quay sang tủ đầu giường lấy nước, nghĩ đến Dương Nhất hiện tại không thể ngồi dậy, lại tìm không thấy ống hút, dù sao trong phòng cũng không có người, nàng uống một ngụm, nghiêng người hôn lên cánh môi khô nứt của Dương Nhất, đem nước mớm cho cô. Nước chậm rãi chảy vào miệng Dương Nhất, thấm ướt không gian bên trong, cuối cùng theo cổ họng chạy xuống thực quản.
Sau khi uống được mấy ngụm, Dương Nhất lắc đầu tỏ vẻ mình uống đủ rồi, nhưng Mộ Ngôn Tín không thuận theo, bởi vì bác sĩ đã nói với nàng, bệnh nhân sau tỉnh lại cần uống nhiều nước để bổ sung thể lực. Cho nên Mộ Ngôn Tín không để ý tới kháng nghị của cô, từng ngụm từng đút cô đến khi cạn ly nước.
Uống nước xong, Mộ Ngôn Tín cẩn thận dùng khăn lau nước đọng trên khóe miệng Dương Nhất, sau đó nằm xuống cạnh cô, nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng, Dương Nhất muốn Mộ Ngôn Tín tiếp tục ngủ, nhưng Mộ Ngôn Tín vì quá vui mừng nên không ngủ được, ôm cô muốn nói chuyện với cô.
Dương Nhất mê man thời gian dài, đương nhiên không buồn ngủ, nhưng cô biết Mộ Ngôn Tín mấy ngày nay nhất định rất mệt mỏi, nhìn xem quầng thâm trên mắt nàng đã nói lên tất cả.
"Tín bảo bối, ngủ đi có được không? Ngươi nhìn ngươi mệt mổi đều không xinh đẹp a, mấy ngày nay có phải ngươi không chăm sóc tốt cho mình?" Dương Nhất nói xong còn làm bộ xụ mặt, Mộ Ngôn Tín có chút chột dạ nói "Nào có, ta thực nghe lời nha, bây giờ liền đi ngủ."
Dương Nhất nghe xong lời này, trong lòng cười thầm, nghĩ đến bảo bối khẳng định là không chăm sóc tốt cho bản thân, được rồi, ngày mai mới cùng nàng tính sổ ah, kết quả là Dương Nhất ôm Mộ Ngôn Tín, hai người cùng nhau thiếp đi.
Áp lực cùng lo lắng trong lòng Mộ Ngôn Tín đều tan biến khi Dương Nhất vừa tỉnh lại, cho nên rất nhanh đã ngủ, tiến vào giấc mộng đẹp rồi, đối với các nàng mà nói, hết thảy cuộc sống chỉ mới chính thức bắt đầu.
Mặt trời lên cao, ánh nắng ấm áp theo khe hở của tấm rèm rọi vào trong phòng, Dương Nhất mở mắt, ha ha cười trong lòng vì nhìn thấy Mộ Ngôn Tín như còn mèo nhỏ làm ổ trong lòng ngực mình, khóe miệng thỉnh thoảng còn vểnh lên, Dương Nhất đau lòng dùng tay sờ mặt Mộ Ngôn Tín, chắc chắn mấy ngày này nàng không được ngủ tốt, cô không muốn quấy rầy nàng, muốn nàng tiếp tục ngủ.
Lúc này nghe được có tiếng gõ cửa bên ngoài, Dương Nhất ấn cái nút trên đầu giường để mở cửa, nhìn thấy viện trưởng trước kia mình bị gãy xương đã gặp qua, lúc viện trưởng vào cửa, Dương Nhất vội vàng ra dấu xin yên lặng, cô không muốn đánh thứ bảo bối đang say ngủ.
Viện trưởng lĩnh hội ý tứ, nhẹ nhàng đến bên giường, dùng ống nghe kiểm tra thân thể Dương Nhất một chút, lại xem xét vết thương trên vai cô, sau đó dùng tay ra hiệu "ok", rồi rời khỏi phòng.
Mộ Ngôn Tín tỉnh dậy chỉ hơn tám giờ một chút, bởi vì mấy ngày nay đều khẩn trương cao độ, đồng hồ sinh vật đã hình thành, nàng còn chưa mở mắt hẳn đã nhìn thấy một ánh mắt mê ly nhìn mình, sau đó là cảm giác ấm áp trên môi, tiếp theo là cảm nhận được con quái vật nhỏ ẩm ướt trượt vào miệng mình, Mộ Ngôn Tín cười ngọt ngào, bắt đầu đáp lại. Hai cái lưỡi như hai con cá, quấn quít nhau, ma sát nhau, khiêu khích nhau.
Đến khi nhiệt độ cơ thể cả hai tăng lên, Mộ Ngôn Tín đình chỉ động tác, véo hai bên má Dương Nhất lắc lư, "Vết thương cũ chưa khỏi đã có vết thương mới, không cho phép quậy."
Mộ Ngôn Tín làm bộ nghiêm khắc nói, rời khỏi vòng tay Dương Nhất, đi vào phòng tắm.
Dương Nhất rất hiểu Mộ Ngôn Tín là vì yêu thương mình, muốn tốt cho mình, liền không nói thêm gì nữa, cô nhìn vào
cánh cửa phòng tắm, một lát sau, nhìn thấy Mộ Ngôn Tín bưng chậu nước đi ra, Dương Nhất đau lòng, "Tín bảo bối, đều tại ta không tốt, không bảo vệ tốt bản thân, nên bây giờ mới phải để ngươi hầu hạ ta." Nói xong áy náy cúi đầu.
Mộ Ngôn Tín đi đến trước mặt, xoa xoa đầu cô, hôn cô một cái, "Nhất Nhất ngoan, ta biết ngươi cũng không muốn bị thương, rất may ngươi còn chưa bỏ lại ta, ngươi là chồng của ta, hầu hạ ngươi cũng là lẽ thường tình, chẳng lẽ ngươi muốn ta hầu hạ người khác." Mộ Ngôn Tín nói xong không quên tặng Dương Nhất nụ cười xấu xa.
"Đương nhiên không muốn, ngươi là của ta, chỉ có thể là của ta, nhưng là ta đây cũng không muốn ngươi hầu hạ ta, Tín bảo bối của ta chỉ nên làm chuyện đại sự, nhân gia lấy ngươi là hảo hảo thương ngươi."
"Hm~ vừa tỉnh lại miệng đã ngọt như vậy." Mộ Ngôn Tín véo hai má Dương Nhất lắc qua lắc lại.
"Ngoan, để ta lau mặt cho ngươi, một hồi nước nguội." Nói xong đi đến chậu nước, thấm ướt khăn, lau mặt cho Dương Nhất, tới cổ, biêt Dương Nhất chú trọng hàm răng, lấy bàn chải đánh rẳng cho cô.
Xong xuôi mọi việc, Mộ Ngôn Tín gọi người đưa điểm tâm đến, điều chỉnh giường Dương Nhất nâng lên, rồi kéo bàn ăn lại, Dương Nhất vốn muốn tự ăn, nhưng Mộ Ngôn Tín lạnh mặt, khiến cô sợ không dám lên tiếng, chỉ có thể xem mình là lão phật gia, chờ hầu hạ.
"Nhất Nhất nghe lời, há miệng ah." Mộ Ngôn Tín múc cháo đưa lên miệng thổi nguội rồi mới đút Dương Nhất, lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, Mộ Ngôn Tín ấn cái nút mở cửa, Nhâm Sơ nắm tay Đổng Nghệ đi vào.
Đổng Nghệ nhìn thấy Dương Nhất đã tỉnh, tay vụt khỏi tay Nhâm Sơ, chạy tới bên cạnh Dương Nhất.
"Tiểu Nhất, rốt cuộc ngươi tỉnh rồi, cảm thấy như thế nào?
Nhâm Sơ đối với hành vi của Đổng Nghệ rất là ghen tị cùng bất mãn, "Tiểu Nghệ, ngươi sao có thể buông tay ta, ngươi như vậy ta sẽ cảm thấy ngươi thích Dương Nhất ah." Nói xong rất không cao hứng đi đến, ôm eo Dương Nhất, bắt đầu xử phạt.
Dương Nhất thấy một màn như vậy, rất là bất đắc dĩ, cho rằng nên bỏ qua, tiếp tục ăn cháo Mộ Ngôn Tín đút. Mộ Ngôn Tín càng là đem hai người này như vô hình, tiếp tục công việc của mình. Cho đến khi lại có tiếng gõ cửa, hai người này mới dừng lại, là người của Mộ Lâm đến đưa văn kiện cho Mộ Ngôn Tín, Nhâm Sơ tức giận, thật đúng là ở đâu cũng có bóng đèn.
Nhâm Sơ cùng Đổng Nghệ thấy Dương Nhất đã tỉnh, hỏi thăm cô vài câu, dặn cô nghỉ ngơi thật tốt, hôm nào các nàng lại đến, nhanh như chớp đi rồi. Dương Nhất hiểu được các nàng là muốn để thời gian riêng tư cho mình và Tín bảo bối.
Mộ Ngôn Tín lại đút Dương Nhất ăn, ăn hết, nàng cho người đến thu dọn. Dương Nhất cảm giác mình nằm trên giường mấy ngày thân thể đã cứng đờ, vì vậy nhìn Dương Nhất với vẻ mặt chờ mong, "Tín bảo bối, ta có thể xuống giường một chút hay không?"
"Ngươi thử nói xem?"
"Ta cảm thấy có thể ah."
"Nhất Nhất là muốn không nghe lời phải không?"
"Tín Tín cũng đâu có nghe lời.." Dương Nhất càng nói càng nhỏ.
"Hửm? Ngươi nói ta không nghe lời chỗ nào đây?" Mộ Ngôn Tín tà ác nhìn Dương Nhất.
"Tín bảo bối, ngươi gầy đi nhiều, nhất định là mấy ngày này không có ăn uống đầy đủ, ta nói rồi, ngươi là của ta, không cho phép không chăm sóc tốt bản thân, trước kia ngươi đã đáp ứng ta, có nhớ không?" Dương Nhất nói xong còn bày ra bộ dáng tức giận.
"Cái này không tính ah, ngươi bị thương, người ta lo lắng...." Mộ Ngôn Tín chuẩn bị dùng chiến thuật làm nũng, nhưng Dương Nhất lại chẳng để ý.
"Không được, ngươi không chăm sóc tốt bản thân, phải phạt."
"Ách.. Nhất Nhất muốn phạt thế nào đây?" Mộ Ngôn Tín cười mê hoặc, gần sát mặt Dương Nhất nói.
"Hì hì, thì ra Tín Tín không chờ được ta, ta đây liền thỏa mãn yêu cầu cho Tín Tín ah." Dương Nhất nói xong ôm eo Mộ Ngôn Tín, lợi dụng quán tính đè Mộ Ngôn Tín xuống giường, bởi vì buổi sáng viện trưởng đã rút kim truyền dịch ra rồi, nên Dương Nhất hoạt động dễ dàng hơn, "Tín bảo bối, ngươi phải thực hiện nghĩa vụ con dâu ah, ta nhớ ngươi nói buổi tối cho ta đó, tuy bây giờ không phải buổi tối, nhưng là đã trễ vài ngày, nên hiện tại có thể làm bù ah."
Dương Nhất nói xong, bắt đầu xấu xa thổi nhiệt vào tai Mộ Ngôn Tín, Mộ Ngôn Tín bị kích thích, muốn tránh né, hai tay ôm đầu Dương Nhất đẩy ra, "Nhất Nhất, đừng như vậy, ngươi vừa tỉnh, thân thể còn chưa hồi phục, chờ vài ngày nữa có được không?" Mộ Ngôn Tín vẻ mặt khẩn thiết nói, thật ra nàng cũng rất muốn, nhưng vì thân thể chồng mình, vẫn là lý trí một chút sẽ tốt hơn.