Bãi biển lúc này mông lung như tiên cảnh, sóng biển như có giai điệu du dương, cây cối bên cạnh bởi vì thẹn thùng trước hai thân lửa nóng mà không phát ra âm thanh, Dương Nhất cùng Mộ Ngôn Tín như hai nàng mỹ nhân ngư chơi đùa tại bờ biển, hai cỗ thân thể quấn vào nhau, không bao lâu, hai nàng mỹ nhân ngư lấp lánh giữa thiên nhiên, giống như em bé mới sinh, thân thể không mảnh vải che.
Khát vọng lửa nóng khiến cho thân thể mỹ nhân ngư xuất hiện ửng hồng, lần đầu tiên chơi đùa giữa thiên nhiên, khiến cho nội tâm hưng phấn tràn lan lửa nóng.
Trên người các nàng dính đầy hạt cát, giữa không gian gian rộng lớn cao trào, nhớ lại đương nhiên muốn khắc sâu kỷ niệm đẹp, không chỗ cố kỵ, đôi tình nhân thiêu đốt nhau giữa bầu trời đêm đầy sao.
Sáng sớm ngày thứ mười sáu, Dương Nhất cùng Mộ Ngôn Tín bởi vì được về nhà đều hưng phấn rời giường, tuy nhiên, tối hôm trước điên cuồng làm cho tứ chi các nàng mềm nhũn, nhưng nghĩ đến có thể về nhà, mệt mỏi cũng không sao.
Nghe được tiếng trực thăng, các nàng quay đầu nhìn lại đảo nhỏ, Dương Nhất giờ phút này đột nhiên nảy ra ý tưởng muốn dẫn con mình đến đảo kỷ niệm này, Mộ Ngôn Tín nắm chặt tay Dương Nhất, trao cho cô nụ hôn, cả hai lên trực thăng.
Có lẽ bởi vì những ngày trước quá mệt mỏi, hay bởi vì liên tục bị thương, Dương Nhất vừa lên trực thăng, đột nhiên té xỉu, cái này quả thực làm cho Mộ Ngôn Tín hoảng sợ, cũng may trên trực thăng có bác sĩ gia đình đi theo, bác sĩ chẩn đoán nói cho Mộ Ngôn Tín không có vấn đề gì lớn, Dương Nhất là do trước kia bị thương, nguyên khí chưa hồi phục, lại tiếp tục lao lực dài ngày nên thể lực chống đỡ hết nổi, chỉ cần điều dưỡng tốt, qua vài ngày sẽ không có gì đáng ngại. Mộ Ngôn Tín nghe bác sĩ nói vậy mới yên lòng, nhưng nội tâm vẫn không ngừng oán trách cha mẹ mình, nếu không phải vì họ, thân thể Nhất Nhất như thế nào sẽ yếu thành như vậy.
Khi Dương Nhất tỉnh lại đã là giữa trưa ngày hôm sau, cô mở to mắt, phát hiện mình nằm trong phòng Mộ Ngôn Tín, lại phát hiện cánh tay có chút nặng, thì ra là bảo bối đang ngủ, Dương Nhất cười hạnh phúc, xem ra lão đầu kia đã chấp nhận mình rồi, nếu không mình không có khả năng ngủ trong phòng Tín Tín, Dương Nhất nghiêng đầu hôn môi Mộ Ngôn Tín, nhấm nháp hương vị.
Mộ Ngôn Tín bị cái lưỡi nóng hổi của Dương Nhất phá tỉnh, mở to đôi mắt xinh đẹp, cười ngọt ngào nhìn Dương Nhất, "Nhất Nhất, ngươi tỉnh rồi, có thấy tốt hơn chút nào không?"
Dương Nhất bị Mộ Ngôn Tín hỏi, khó hiểu gãi gãi đầu, Mộ Ngôn Tín nhìn bộ dạng khó hiểu của Dương Nhất, đưa tay nựng nựng mặt cô, "Ngươi ah, vừa lên trực thăng đã té xỉu, cũng may cha ta có cho bác sĩ đi theo."
"Ta té xỉu? Để ngươi lo lắng?" Dương Nhất vừa nghe đến mình té xỉu liền nghĩ đến sẽ khiến Mộ Ngôn Tín lo lắng, rất là ngại ngùng.
"Đương nhiên ta lo rồi, Nhất Nhất, ta nghĩ cha mẹ ta đã đồng ý cho chúng ta cùng một chỗ, bây giờ không ai có thể ngăn cản được chúng ta nữa, những ngày này nhìn ngươi vất vả, ta rất là đau lòng, cũng may sự kiên trì của chúng ta đã có kết quả tốt." Mộ Ngôn Tín nói xong liền ôm chặt Dương Nhất nói thêm "Thời gian ở trên đảo ta biết ngươi mệt mỏi, ngươi vì bảo vệ ta, cho ta ăn uống tốt, cuối cùng mới mệt mỏi ngất đi, lúc ngươi bị sói công kích, ta rất là sợ hãi, từ khi cùng ngươi một chỗ, ta trải qua hai lần đau lòng khắc cốt ghi tâm, một là lúc ngươi trúng đạn, hai chính là lúc ngươi bị sói tập kích, ta không biết về sau còn có chuyện gì chờ chúng ta, nhưng là ta sẽ cố gắng hết sức để ngươi không bị tổn thương nữa." Mộ Ngôn Tín nói xong mấy lời này có chút nghẹ ngào, Dương Nhất biết rõ Mộ Ngôn Tín trải qua lần này vô cùng sợ hãi.
Dương Nhất không có đáp lại Mộ Ngôn Tín, chỉ ôm nàng, dùng hành động an ủi nàng.
Sau hai ngày nghỉ ngơi, Dương Nhất hồi phục thể lực, sang ngày thứ ba, cô lôi kéo Mộ Ngôn Tín đến thư phòng Mộ phụ, Dương Nhất nghĩ đến Mộ phụ cũng đã đồng ý các nàng rồi, mình cũng nên dẹp bỏ thành kiến với ông, dù sao ông là cha của Tín Tín, cũng là trưởng bối, mình thân là tiểu bối, lễ phép nên có, cho nên Dương Nhất sau khi gõ cửa, tiến vào thư phòng, không có đi đến sofa ngồi giống như trước, mà rất cung kính đứng trước mặt Mộ phụ, mỉm cười nhìn bảo bối. Mộ Ngôn Tín nhìn hành động của Dương Nhất, rất là vui mừng, nàng biết Dương Nhất là người chuẩn mực mà.
Mộ phụ nhìn xem người này thu hồi thái độ hùng hổ lúc trước, đối mắt với Dương Nhất vài giây rồi nói "Dương Nhất, biểu hiện trong mười lăm ngày này của con ta đã thấy, con hết lòng chăm sóc con gái ta, ta với vợ đều rất tán thành, ta cũng nhìn thấy con yêu con gái ta, ta đã biết con toàn tâm toàn ý yêu thương con gái ta, hành vi của con khiến ta thỏa mãn, cho nên ta sẽ không ngăn cản các con kết giao, ta đồng ý cho các con cùng một chỗ, từ giờ trở đi ta giao con gái cho con, ta nghĩ con sẽ không làm ta thất vọng."
Mộ phụ nhìn Dương Nhất nói xong, không cho Dương Nhất cơ hội đáp lại, đã quay về phía nữ nhi của mình nói tiếp "Ngôn Ngôn, cha chỉ có thể làm như vậy cho con, con bây giờ là chủ tịch Mộ thị, trọng thách nặng nề, chung sống về sau khó tránh khỏi va chạm, ta nghĩ sinh hoạt trên đảo lần này sẽ giúp ích cho các con về sau, cha rất vui vì con đã tìm được người mình yêu, chờ các con đi ra mắt cha mẹ Dương Nhất, nếu muốn kết hôn, ta sẽ giúp các con chuẩn bị."
Mộ Ngôn Tín nghe lời nói của cha, có chút khó tin nhìn ông, trong lòng cảm động, không ngờ hết thảy cha đều là làm vì mình, nàng có chút muốn khóc, nhưng lại ngại đang trước mặt cha, dù sao cũng
hơn mười năm không có khóc trước mặt cha mẹ, Mộ phụ nhìn bộ dạng nữ nhi nghẹn ngào suy nghĩ, trong lòng oán niệm, "Hừ, thật là con gái gã đi rồi như bát nước đỗ ra ngoài, không còn làm nũng với ta nữa."
Dương Nhất nhìn xem Mộ phụ chuyển biến bảy trăm hai mươi độ, có chút phản ứng không kịp, tuy vậy sau khi điều chỉnh tâm tình, nghiêm túc nói với Mộ phụ "Bác trai xin yên tâm, con sẽ thật yêu thương Tín Tín."
Mộ phụ nghe Dương Nhất cam đoan, trong lòng chợt có ý xấu, muốn trêu chọc cô, "Còn gọi bác, có phải nên gọi cha rồi hay không?"
Dương Nhất nghe xong lời này, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt bỏ bừng, nghĩ thầm, lão đầu này quả nhiên là xấu xa. Mộ Ngôn Tín nhìn bộ dạng cúi đầu ngượng ngùng của Dương Nhất, ha ha cười vui vẻ.
Buổi tới, một nhà bốn người cùng nhau ăn cơm, cố gắng của Dương Nhất rốt cuộc thành công, có thể dùng thân phận con rể ngồi vào bàn cơm, bữa cơm này rất ấm áp, Dương Nhất bóc vỏ con tôm bự cho Mộ Ngôn Tín, vừa kể cho Mộ phụ nghe chuyện lý thú trên đảo, nói mình làm sao đánh lửa, làm sao leo dừa, Mộ Ngôn Tín thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Dương Nhất, Mộ mẫu nhìn cả nhà ít khi được một bữa cơm vui vẻ như vậy, trong lòng hạnh phúc.
Ăn cơm xong, Mộ phụ vốn muốn lôi kéo Dương Nhất cùng đánh cờ, nhưng bị Mộ Ngôn Tín nói Dương Nhất thân thể chưa hồi phục, kéo về phòng nghỉ ngơi, cái này lại để cho Mộ phụ gia tăng oán niệm.
Dương Nhất về phòng với Mộ Ngôn Tín, lấy di động đánh điện cho Đổng Nghệ, nhiều ngày như vậy không liên lạc, đoán chừng Đổng Nghệ cũng rất là sốt ruột, Dương Nhất cầm điện thoại đợi một hồi lại là tổng đài thông báo tắt máy, gọi lại lần nữa, vẫn là tắt máy, nhìn thấy Mộ Ngôn Tín tắm xong đi ra, "Tín Tín, ta gọi cho Đổng Nghệ nhưng nàng tắt máy, không có có chuyện vì xảy ra ah?"
Mộ Ngôn Tín nghe câu hỏi của Dương Nhất, vừa sấy tóc vừa lấy di động gọi cho Nhâm Sơ, đợi một lúc cũng là thông báo tắt máy, ách... hai ngươi này sẽ không phải giống chúng ta đi tham gia thử thách chứ? Dương Nhất trong lòng phỏng đoán, Mộ Ngôn Tín thì không muốn đoán, nàng gọi điện cho Thất ca nhờ điều tra Nhâm Sơ với Đổng Nghệ, sau đó kéo Dương Nhất lên giường đi ngủ.
Thời gian sau khi được qua ải, Dương Nhất cùng Mộ Ngôn Tín vô cùng tự tại, Dương Nhất vốn đang lo lắng vấn đề ở trường học, nhưng lại nghe được Mộ mẫu là người bỏ vốn xây dựng quản lý trường, cũng không lo bởi vì mình nghỉ quá nhiều mà không được tốt nghiệp nữa, dù sao nhạc mẫu cũng là bà trùm giấu mặt, mình là trăm phần trăm có thể thuận lợi tốt nghiệp.
Dương Nhất ở Mộ gia nghĩ dưỡng một tuần, cáo biệt Mộ phụ cùng Mộ mẫu, liền mang theo Mộ Ngôn Tín về nước, Dương Nhất đã lâu không về nhà, nghe khí tức quen thuộc, lập tức lệ nóng lưng tròng, lần này đi không nghĩ tới sẽ có kinh nghiệm như thế, không nghĩ tới sự tình giải quyết dễ dàng như vậy, cô vốn tưởng rằng lần này nhất định phải chịu đựng mấy năm.
Bởi vì một tháng không người mà đồ dùng trong nhà đều có bụi, Dương Nhất kéo Mộ Ngôn Tín đến phòng tắm, cô đi dọn dẹp vệ sinh.
Cũng may nhà Tín Tín không phải rất lớn, Dương Nhất vừa quét dọn vừa lẩm bẩm, Mộ Ngôn Tín tắm xong đi ra, Dương Nhất đang quét bụi, nhìn thấy Dương Nhất đầu đầy mồ hôi, Mộ Ngôn Tín cong môi nói "Nhất Nhất, ai bảo ngươi vừa trở về đã làm những việc này, thân thể ngươi còn chưa có hồi phục như cũ, mau dừng tay, đi tắm đi, còn lại để ta làm." Mộ Ngôn Tín nói xong liền cho Dương Nhất một nụ hôn nóng bỏng, hôn đến đưa cô vào phòng tắm.
Dương Nhất không dám không nghe lời, cởi quần áo nằm vào bồn tắm, Mộ Ngôn Tín kêu người giúp việc theo giờ đến quét dọn, nàng rảnh rang vào phòng ngủ sấy tóc, đúng lúc điện thoại reo, nhìn thấy là Thất ca, Mộ Ngôn Tín tiếp điện thoại, "Alô, anh trai."
"Ngôn Tín, anh đã tra được sự tình của Nhâm đại tiểu thư, Đổng Nghệ mang nàng về gặp cha mẹ, đoán chừng là bị giam lỏng rồi cho nên điện thoại không thông."
Mộ Ngôn Tín nghe đáp án này, chớp chớp hàng mi xinh đẹp, cảm thấy thật sự là một màn hay ah, mình vừa qua ải xong, đến phiên các nàng, Mộ Ngôn Tín cười nói "Đã làm phiền anh, đúng rồi, em quên nói cho anh biết, em cùng Nhất Nhất đã qua ải thành công, đợi Nhâm Sơ các nàng cũng thành công trở về, chúng ta họp mặt ăn mừng ah."
"Ừ, được, chúc mừng em."
"Cám ơn anh trai, vậy có việc lại liên hệ."
Dương Nhất tắm xong đi ra, cảm giác trong nhà rực rỡ hẳn lên, nhìn thấy người giúp việc theo giờ còn đang quét dọn, rất là bất đắc dĩ, cô ai thán trong lòng, nữ vương như thế nào sẽ quét dọn đây, hmm~, ta phải bình tĩnh. Nhún vai, Dương Nhất đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Mộ Ngôn Tín đang ăn chuối tiêu xem tivi, Dương Nhất cười hì hì bò lên giường, nằm lên đùi bảo bối, đầu úp vào bụng Mộ Ngôn Tín, làm hành động như muốn bú sữa mẹ.