Các nàng như thế nào cũng không nghĩ ra lần này trở về chính là một cuộc khảo nghiệm song trọng cả thể xác lẫn tinh thần.
Dương Nhất kéo vali đón taxi đi đến Mộ Lâm, sau khi đi vào, biết Mộ Ngôn Tín còn đang họp, nên cô ngồi chờ trong phòng làm việc.
Mộ Ngôn Tín từ phòng họp đi ra, mang theo hàn khí một đường đi về văn phòng của mình, đem tất cả người xung quanh đông cứng.
Đến văn phòng, nhìn thấy Dương Nhất đang ngồi ở sofa đợi, rốt cuộc dỡ lớp mặt nạ xuống, hướng Dương Nhất mỉm cười ngọt ngào, Dương Nhất nhìn thấy Tín bảo bối trở về, liền đi đến ôm nàng, hôn hôn cổ nàng, Mộ Ngôn Tín từ trong khẩn trương trầm tĩnh lại, tựa vào người Dương Nhất, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, người này quả thật lúc nào cũng có thể làm mình an tâm, cảm giác được cánh môi Dương Nhất xâm nhập cổ mình, Mộ Ngôn Tín cười vui vẻ, tránh né Dương Nhất, véo hai má cô lắc lư cưng chiều "Nhất Nhất hư, không cho phép quậy ah, thời gian không còn sớm, chúng ta phải đi thôi."
Nàng tặng cho Dương Nhất nụ hôn, rồi đi đến phòng thay đồ, Dương Nhất thầm trêu chọc Tín bảo bối một phen, kiểu giận dỗi của tiểu nữ nhân này thật làm cho cô không thể không yêu.
Mộ Ngôn Tín thay quần áo thường ngày, nàng bình thường khi ở chung với Nhất Nhất đều là mặc như vậy, hơn nữa Dương Nhất cũng có nói thích nàng mặc như vậy. Dương Nhất nhìn bảo bối thay quần áo xong, liền nắm tay nàng, một tay kéo vali đi ra khỏi văn phòng, các nàng vào thang máy chuyên dụng xuống lầu, Dương Nhất lái xe chở Mộ Ngôn Tín đến sân bay.
Có lẽ do tối qua không không được, lại thêm sáng nay tinh thần khẩn trương họp hơn ba tiếng, Mộ Ngôn Tín lên xe không lâu liền ngủ rồi. Dương Nhất nhìn nàng mà đau lòng, lại nghĩ cũng may, từ Mộ Lâm đến sân bay mất cả tiếng, có thể để bảo bối ngủ thêm một chút, nghĩ rồi tấp xe vào ven đường, quay ra ghế sau lấy cái chăn đắp cho nàng, sợ nàng cảm lạnh, sau đó mới tiếp tục lái xe.
Một tiếng mười phút trôi qua, rốt cuộc đến sân bay, khi Dương Nhất nhìn thấy gần tới thì cô đánh thức Mộ Ngôn Tín, sợ nàng ngủ quá ấm áp ra ngoài sẽ bị cảm lạnh, Dương Nhất lái xe vào bãi đỗ xe, đánh thức Mộ Ngôn Tín, hai người xuống, Mộ Ngôn Tín kéo Dương Nhất vào lối đi dành cho khách quý, Dương Nhất có chút khó hiểu nhìn Mộ Ngôn Tín "Tín Tín, làm sao ngươi biết mấy gã kia mua cho chúng ta vé máy bay hãng hàng không này?"
"Vì đây là hãng hàng không dưới cờ Mộ Lâm, cha ta đã cho người đến tiếp chúng ta, khẳng định là dùng máy bay tư nhân, chúng ta trực tiếp đi vào là được."
Lời này của Mộ Ngôn Tín như dội nước sôi Dương Nhất, khiến cô sợ run người, thầm nghĩ chuyện làm ăn của Mộ gia rốt cuộc lớn cỡ nào ah, chẳng trách trước đó Ngô Phi trăm phương ngàn kế trèo lên cái ghế con rể, Dương Nhất đột nhiên có chút thấu hiểu cha mẹ Mộ Ngôn Tín vì sao không muốn nữ nhân thân cận nàng, đại gia nghiệp cũng nên tìm người tài giỏi quản lý, có lẽ trong nội tâm họ, nam nhân vẫn đáng tin hơn.
Dương Nhất nghĩ như vậy có chút thương cảm, cô chú ý tới Mộ Ngôn Tín còn chưa phát hiện mình như vậy, vội vàng khôi phục vẻ mặt không sao cả, gã đàn ông kia sớm đợi bên trong, nhìn thấy Mộ Ngôn Tín, lập tức cung kính chào.
"Đại tiểu thư, vất vả rồi, máy bay đã sẵn sàng, mời đi theo ta." Nói xong vươn tay làm tư thế xin mời, Mộ Ngôn Tín gật đầu, kéo tay Dương Nhất đến cửa đăng ký, vali trên tay Dương Nhất cũng bị gã đàn ông kia xách đi.
Sau khi vào máy bay, Dương Nhất cảm thấy cái máy bay tư nhân này không chân thực, thiết kế bên trong không xa hoa, mà theo phong cách điền viên phong quang, để cho người ta cảm thấy như lạc vào thế giới thiên nhiên rộng lớn. Mộ Ngôn Tín không có tâm tư thưởng thức thiết kế này, chỉ lôi kéo Dương Nhất đến phòng ngủ tư nhân, sau khi đóng chặt cửa, ôm Dương Nhất mà bắt đầu vận động hữu ái.
Từ khi Dương Nhất bị gãy tay đến khi trúng đạn, các nàng đã không có vận động, lửa nóng trong lòng kích phát, hai người ngươi truy ta đuổi rất náo nhiệt, nửa phút đều không cần tới, hai người đã vận động kịch liệt đến giường lớn, trong lòng Mộ Ngôn Tín có khát vọng, hơn nữa là lần này đi hung hiểm vạn phần, có thể cùng Nhất Nhất trở về hay không rất khó dự đoán, mặc dù mình sẽ không bỏ cuộc, nhưng là có câu, tay vặn không qua khỏi đùi* ("trứng chọi với đá" hay "châu chấu đá xe"), nếu quả thật có gì thì chỉ có thể lấy lui mà tiến, phải chu toàn cho Nhất Nhất trước.
Nội tâm Dương Nhất cũng nghĩ đến điểm ấy, nhưng là cô cùng Mộ Ngôn Tín có một chút bất đồng, đó là cô sẽ không bao giờ lui bước, dù là nửa bước cũng không. Nếu như Mộ Ngôn Tín nói cho Dương Nhất biết ý nghĩ tay vặn không qua khỏi đùi kia, như vậy Dương Nhất nhất định sẽ nói nàng tay có thể thực vặn không qua khỏi đùi, nhưng là ta sẽ đánh gãy đùi, kia có thể vặn qua.
Dương Nhất thì nghĩ tuyệt đối không buông bỏ Mộ Ngôn Tín, còn Mộ Ngôn Tín minh bạch hổ dữ không ăn thịt con, cha mẹ nàng nhất định yêu thương con, không nỡ để nữ nhi chịu khổ, vì lẽ đó nàng khóc một chút là không hề gì, chỉ cần bảo bối nhà nàng mạnh khỏe, như là là đủ rồi.
Thời gian trên máy bay dùng để vận động hữu ái quả thật thích hợp, gần hai tháng không "yêu nhau", khiến hai thân thể vừa sát vào đã nóng hổi, nước suối lưu động khiến các nàng có cùng tâm ý, ngón tay như con cá, du lịch trong ao của đối phương, trong giây lát con cá vượt qua sóng cả, đạt đến đáy nước.
Hai người vuốt ve mặt nhau, cười với nhau, bay mấy giờ là hai người vận động gần đó giờ, đến cuối cùng rõ ràng hai con cá còn tại trong hai cái ao mà hai người đã ngủ rồi. Cho đến khi tiếng đập cửa vang lên, hai người mới ý thức được trình độ điên cuồng của nhau, ngượng ngùng cho hai con cá từ trong ao chui ra.
Dương Nhất nghe nam nhân đến nói còn
nửa giờ là hạ cánh, cô bế Mộ Ngôn Tín đi tắm rửa, bởi vì khi nảy vận động quá sức, hai người đều có chút đứng không vững, tứ chi vô lực, cho nên rất nhanh tắm xong lại leo lên giường nghỉ ngơi.
Sau khi máy bay đáp xuống, quần áo chỉnh tề, Dương Nhất nắm tay Mộ Ngôn Tín chuẩn bị đi ra phòng ngủ. Đột nhiên nhớ ra cái gì, Dương Nhất quay người ôm Mộ Ngôn Tín, thì thầm bên tai nàng "Tín Tín, ta muốn ngươi đáp ứng ta, vô luận như thế nào ngươi cũng không thể buông bỏ ta, vô luận ta có chịu tổn thương gì, ngươi cũng không thể thỏa hiệp."
Dương Nhất vẫn là hiểu Mộ Ngôn Tín nhất, cô biết Mộ Ngôn Tín sẽ không để mình chịu tổn thương, nếu như Mộ phụ thật muốn dùng đến cách này bức bảo bối nhà mình, nàng nhất định thỏa hiệp, cho nên Dương Nhất muốn bảo bối đáp ứng yêu cầu này, Mộ Ngôn Tín lúc này mắt đã ướt, quả nhiên Nhất Nhất hiểu rõ nàng nhất, nhưng là cái này vạn lần nàng không thể đáp ứng, nàng bình tĩnh lại, thu hồi nước mắt, nghiêm mặt nói "Nhất Nhất, ta có thể đáp ứng ngươi, vô luận như thế nào trong nội tâm ta vĩnh viễn không buông bỏ ngươi, vô luận ta hành động như thế nào cũng chỉ có một mục đích là cùng ngươi một chỗ."
Dương Nhất nhìn vẻ mặt kiên định của Mộ Ngôn Tín, trong lòng thở dài, được rồi, đi một bước tính một bước ah, Dương Nhất nắm tay Mộ Ngôn Tín ra khỏi phòng ngủ.
Mấy gã đàn ông đã xếp hàng tại cửa khoang, nhìn thấy Mộ Ngôn Tín liền khom người cúi đầu, Dương Nhất nhìn thấy dưới phi cơ sớm đã có chiếc Bentley đứng chờ, không nhịn được nắm chặt tay Mộ Ngôn Tín, cẩn thận dẫn nàng đi xuống, đợi hai người xuống tới nơi, có tên đàn ông đứng bên cạnh đưa tay mở cửa xe, Dương Nhất để Mộ Ngôn Tín lên trước, cô mới lên theo, đóng cửa, xe chậm rãi rời khỏi sân bay tới nhà Mộ Ngôn Tín.
Dương Nhất ngồi trong xe, có chút khẩn trương, lòng bàn tay túa mồ hôi, Mộ Ngôn Tín cảm thụ được Dương Nhất bất an, mỉm cười hôn cô, làm cô an tâm một chút, Dương Nhất được hôn, nhìn nhìn Mộ Ngôn Tín. Lúc này thành phố T đã bắt đầu sáng đèn, những ngọn đèn hoa lệ chói mắt. Dương Nhất nhìn Mộ Ngôn Tín dưới ánh đèn mờ, xinh đẹp khó tả, nàng lúc này không phải là người được học sinh ca tụng là ngự tỷ lão sư, cũng không phải là băng sơn nữ vương trong công ty, nàng chỉ là Tín bảo bối của cô, là người từng giây từng phút cô đều muốn yêu thương, là nữ nhân của cô, nữ nhân này trước mặt cô chưa bao giờ ngụy trang, đối với cô luôn là mặt chân thật nhất, mềm mại nhất, Dương Nhất hiểu Mộ Ngôn Tín phải gánh vác trọng trách đại nghiệp, cũng hiểu tại sao nàng trước mặt người khác phải cường ngạnh, càng minh bạch nàng tận lực che dấu cảm xúc trước cha mẹ. Cho nên càng không thể bỏ nữ nhân này, nữ nhân làm đau lòng người, Dương Nhất nghĩ đến đây, tiếp theo nắm chặt tay Mộ Ngôn Tín, nhìn xem mỹ nhân lúc này khiến cho người động tâm, nghiêng người hôn lên môi nàng, nụ hôn hàm chứa kiên định cùng truyền đạt quyết tâm.
Xe rốt cuộc lái vào cổng lớn Mộ gia, lái xe xuống mở cửa, Dương Nhất nắm tay Mộ Ngôn Tín, trực tiếp đi vào trong nhà.
Mộ Ngôn Tín nhìn thấy cha mẹ mình ngồi trên sofa đợi các nàng, nội tâm an tĩnh lại, xem ra nàng nghĩ không sai, sự tình đã được lên kế hoạch hết "Cha mẹ, con mang Dương Nhất về rồi." Mộ Ngôn Tín bình tĩnh nói.
"Con chào hai bác." Dương Nhất lễ phép chào hỏi.
Mộ phụ nhìn thấy nữ nhi của mình nắm tay nữ nhân, trong lòng lập tức nổi nóng, liếc Dương Nhất, "Các ngươi đã đến đấy, biết rõ là vì cái gì, ta cũng không nhiều lời, các ngươi lập tức chia tay, hai nữ nhân cùng một chỗ còn ra cái thể thống gì."
"Đúng vậy, các ngươi không những là hai nữ nhân, còn là cô trò, các ngươi có biết liêm sỉ, có hiểu luân lý đạo đức, có biết câu một đời làm thầy suốt đời làm cha*." Mộ mẫu bè theo. (Ngạn ngữ Trung Quốc)
Dương Nhất cùng Mộ Ngôn Tín trong lòng đã sớm chuẩn bị kỹ càng, biết rõ sau khi đi vào sẽ nghe những lời không muốn nghe, "Cha mẹ, con đã dám dẫn Dương Nhất về đây, thì đã nghĩ nói cho hai người biết, con muốn cùng nàng một chỗ, con không cầu cha me hiểu được con, chỉ xin cha mẹ không phản đối, xã hội hiện tại tìm một người yêu thương con mà không phải tài sản Mộ gia thật khó, con thật vất vả tìm được một người con yêu, con sẽ không buông tay, cha mẹ hiểu rõ tính cách của con, xin hai người không nói ra những lời tổn thương người khác." Mộ Ngôn Tín không cam lòng yếu thế, Dương Nhất nhìn xem Mộ gia ai cũng ngôn từ kịch kiệt, trong lòng không thoải mái, có thể nói ta, bảo bối thì không, bình sinh ngay cả ta cùng bảo bói một chỗ, ta cũng không nỡ nói nàng cái gì, hừ, "Hai bác, con kính hai bác là trưởng bối, nhưng không có nghĩa là con nhận thức công kích của hai bác đối với chúng con, hai bác có thể nói con, xin không nói nữ nhi của mình." Dương Nhất lý sự, trong lòng vẫn không thoải mái, trên mặt hiện ra nét côn đồ vô lại.
Mộ phụ nhìn hai nàng nắm tay, lại nghe lời phản bác, một bước đi đến trước, tách hai tay đang nắm chặt của các nàng.