Thời gian trôi qua rất nhanh, trong nháy mắt, Dương Nhất đã kết thúc sinh hoạt ở trường học, chuẩn bị vào xã hội thực tập.
Đổng Nghệ cùng Nhâm Sơ sau khi qua ải cũng nhao nhao trở về cương vị của từng người tiếp tục cuộc sống.
Thi xong, Dương Nhất cùng Đổng Nghệ, một người đi Mộ thị, một người đi Nhâm thị.
Dương Nhất vì không muốn bị gọi là bám váy (ăn bám phụ nữ), cô gửi hồ sơ lý lịch đến bộ tiêu thụ của Mộ thị, chuẩn bị làm bắt từ nhân viên bán hàng làm lên.
Mộ Ngôn Tín thật cũng không đồng ý Dương Nhất làm từ dưới thấp lên, nàng hy vọng Dương Nhất làm trợ lý riêng, lúc nào cũng có thể ở bên cạnh mình, nhưng Dương Nhất lại dùng lý do muốn tôi luyện bản thân, cự tuyệt ý tốt của Mộ nữ vương, cuối cùng phải dùng đến vận động hữu ái mới khiến Mộ nữ vương đồng ý thỏa hiệp.
Dương Nhất đi làm ở bộ tiêu thụ một tuần, đã nắm rõ toàn bộ quy trình cùng tình hình kinh doanh, bắt đầu nghiên cứu hệ thống, cuối cùng, trong nửa tháng viết thành một phần báo cáo nghiên cứu giao cho Mộ Ngôn Tín.
Sau khi xem, Mộ nữ vương quăng cho Dương Nhất ánh mắt tán thưởng, căn cứ theo phân tích của Dương Nhất, tại mỗi kỳ hội nghị tiếp theo, bắt tay vào cải tiến.
Đi làm ở bộ tiêu thụ, bởi vì làm việc nhanh nhẹn lại ngọt miệng, diện mạo đáng yêu, Dương Nhất được đồng nghiệp rất yêu thích, cô rất nhanh hòa nhập với mọi người.
Giám đốc bộ tiêu thụ là một nữ nhân 29 tuổi, giỏi giang ổn trọng, từ khi nàng tiếp nhận chức vụ giám đốc, công trạng luôn được xếp hàng đầu, giám đốc tên Mạnh Giai.
Mạnh Giai lần đầu tiên nhìn thấy Dương Nhất, liền thích cô gái trẻ có bề ngoài sạch sẽ nội tâm thành thục này, cho nên từ lần làm đầu tiên làm việc chung, về sau Mạnh Giai đều mang theo Dương Nhất, cái này làm cho Dương Nhất tiến bộ rất nhanh.
Bản thân Mạnh Giai là người đã có bạn trai, nhưng từ khi nàng đi cùng Dương Nhất, nàng phát hiện mình rất thích cô bé này, trên người Dương Nhất có nhiều đặc điểm T ưu tú, ví dụ như là tri kỷ, đối với mọi người đều rất hảo hữu, đồng sự bị cảm mạo hay tới ngày sinh nhật, Dương Nhất đều ân cần thăm hỏi. Dương Nhất cảm thấy quan tâm người khác một chút, người ta sẽ không làm khó mình, loại người tâm tính hiền lành này, có khi lại để cho nữ vương đại nhân vừa tức vừa không có cách.
Hôm nay Dương Nhất chạy nghiệp vụ bên ngoài, đầu đầy mồ hôi trở về Mộ thị, ngồi xuống ghế uống một lon Sprite mát lạnh, Sprite lạnh buốt chảy vào thực quản cảm giác thật sảng khoái, Dương Nhất say mê uống nước, căn bản không để ý Mạnh Giai đang nhìn mình qua lớp kính thủy tinh, Mạnh Giai cảm thấy lúc này Dương Nhất thất đáng yêu, nhìn mặt cô đầy mồ hôi, gần gây lại vì chạy nghiệp vụ mà nắng táp đen mặt, đau lòng một hồi, nàng nhẹ nhàng không tiếng động đi đến bên người Dương Nhất, cười cười nhìn bộ dạng híp hai mắt hưởng thụ của Dương Nhất, dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán cho cô.
Dương Nhất cảm giác có cái gì lướt nhẹ qua trán, mở to mắt, nhìn giám đốc lau mồ hôi cho mình, hơi ngại, nghĩ lấy cái khăn trong tay Mạnh Giai tự lau, nhưng là tay cô không bắt trúng cái khăn mà trúng tay Mạnh Giai, đúng lúc này Mộ nữ vương đi vào bộ tiêu thụ, nàng vốn nghĩ nhân lúc chút thời gian rảnh, đến bộ tiêu thụ thăm bảo bối của mình, không ngờ.nhìn thấy một màn mập mờ như thế.
Lúc Dương Nhất cảm nhận được có luồng khí lạnh tràn tới, thì đã trễ, Mộ nữ vương bây giờ có thể biến cả Mộ thị thành hầm băng, tay mình còn đang trên tay người kia, nữ vương đại nhân chắc chắn tức giận, là rất tức giận, đoán chừng hậu quả sẽ rất nghiêm trọng. Phản ứng đầu tiên của Dương Nhất chính là nhận ra sai lầm của mình, nhưng nếu đột ngột rút tay về, trước mặt Mạnh Giai không thể giải thích, chỉ có thể thầm cầu nguyện Mộ nữ vương đừng phạt mình quá nghiêm trọng.
Mộ Ngôn Tín vốn có lòng tốt đến thăm bảo bối, gần đây vì chạy nghiệp vụ mà rám đen, nàng rất là đau lòng, nhưng lòng tốt không phải lúc nào cũng được báo đáp, hiện tại trong lòng nàng đang nổi trận lôi đình, nhưng ngoài mặt chính là gió rét thấu xương.
Mạnh Giai nhìn thấy Mộ tổng đến bộ tiêu thụ, rất là vui vẻ, nàng buông tay Dương Nhất ra, bước lên trước nói "Mộ tổng, cơn gió nào thổi ngài đến đây, ngài xem, nhân viên phòng chúng ta ra ngoài chạy nghiệp vụ hết cả." Sau đó chỉ vào Dương Nhất nói thêm "Đây là nhân viên thực tập, tên Dương Nhất, Dương Nhất, đây là Mộ tổng."
Dương Nhất vừa nghe đến đó liền lễ phép vươn tay, Mộ nữ vương cười nhẹ với Mạnh Giai, vươn tay nắm chặt tay Dương Nhất, hai người giả bộ không quen biết bắt tay, chỉ có Dương Nhất hiểu rõ tay mình bị nữ vương đại nhân bóp đến đau, nội tâm ai oán "Nữ vương đại nhân ghen thật nhỏ mọn." Aiz, rõ là một đôi là giả vờ không quen, thật sự là có lý không có chỗ nói.
Sau khi bắt tay, Mộ nữ vương xoay người nói với Mạnh Giai "Giám đốc Mạnh, ngươi vừa nói các nhân viên khác đều chạy nghiệp vụ, vì cái gì nhân viên thực tập có thể còn ở văn phòng, ngươi không biết như vậy là không hợp lẽ thường sao? Ta hy vọng nhân viên thực tập cũng có tinh thần làm việc trăm phần trăm, nếu như lười biếng, Mộ thị không nuôi mọt gạo* (ăn rồi chờ chết).
Nói xong, Mộ nữ vương nhìn lướt qua Dương Nhất, quay người đi ra ngoài, Mộ Ngôn Tín bây giờ không có tâm trạng, vừa rồi trông thấy hai người nắm tay, trong nội tâm thực sự là dâng lên cảm giác ghen, bảo bối của mình chỉ có thể để mình chạm, không cho người khác chạm vào, hừ, Mạnh Giai kia rõ ràng là có tình ý với bảo bối, tôm luộc thối, hiền lành đến nổi người khác có ý với ngươi, ngươi cũng không nhìn ra, tức chết ta mà, không muốn để ý tới ngươi nữa, hừ.
Đối với lời nói của Mộ nữ vương, Dương Nhất không để tâm, cô biết Tín bảo bối hiểu lầm nên ghen, Mạnh Giai nhìn Dương Nhất ngẩn người, cho rằng cô bị phê bình nên tâm tình không tốt, đều trách mình làm ra hành động không đúng lúc, khiến Dương Nhất bị ấn tượng kém với chủ tịch, không được, mình phải giúp Dương Nhất vãn hồi, Mạnh Giai nghĩ vậy, liền đi theo gọi Mộ nữ vương, "Mộ tổng, chúng ta đã lâu không gặp nhau, hôm nay ta làm chủ, rất hân hạnh được mời ngài dùng cơm?"
Ơ, Dương Nhất cảm thấy kỳ quái, vì cái gì phải như vậy đây, Mạnh Giai đáng ghét, buổi tối còn muốn chiếm vợ ta, Dương Nhất ai oán trong lòng. Mộ Ngôn Tín không có từ chối, gật đầu đồng ý, nhưng nội tâm cũng oán niệm như Dương Nhất, aiz, lại không thể về nhà ăn cơm với bảo bối.
Buổi tối, tại một nhà hàng cao cấp, hai nữ nhân bất đồng phong cách ngồi trong phòng dành cho khách quý, hai đánh giá lẫn nhau, Mạnh Giai nhìn nữ nhân trước mặt, xinh đẹp yêu mị, nội tâm cảm thán không biết dạng nam nhân nào mới trói buộc nữ nhân như vậy đây. Mộ nữ vương nhìn xem nữ nhân này đã có bạn trai mà còn để ý bảo bối nhà mình,
trong lòng xem thường. Hai người đều có tâm tư tiến hành trò chuyện.
"Mộ tổng, hôm nay thật ngại, ta muốn thay Dương Nhất giải thích với ngươi, nàng không phải lười biếng, mà là---" Mạnh Giai còn chưa nói xong đã bị Mộ Ngôn Tín cắt ngang.
Sự tình ban ngày là bởi vì ghen, bây giờ Mộ nữ vương tuyệt đối quật ngã bình giấm chua. Mộ Ngôn Tín dám khẳng định, Mạnh Giai chắc chắn thích Dương Nhất rồi, nên mới mời mình cơm, thật ra là muốn giúp Dương Nhất giải thích, trong lòng Mộ Ngôn Tín càng không có tư vị, không muốn nghe tiếp, "Giám đốc Mạnh không cần phải nói, lòng ta hiểu rõ, cái ta không rõ chính là, vì sao giám đốc Mạnh phải giúp một nhân viên thực tập giải thích đây."
Mạnh Giai bị Mộ Ngôn Tín hỏi khó, nàng hơi thẹn thùng, trên mặt xuất hiện phiến hồng, nghĩ đến khuôn mặt nhỏ nhắn làm người khác ưa thích của Dương Nhất, nội tâm như nai con đi loạn, hết thảy biến hóa không tránh được con mắt của Mộ nữ vương, Mộ Ngôn Tín hận không thể ngay lập tức mang Dương Nhất đi hành quyết, nhưng Mộ nữ vương chính là Mộ nữ vương, tâm tư của nàng sẽ không để kẻ khác biết được, Dương Nhất là người của mình, đã là của mình, người khác chớ đòi ngấp nghé, nàng nhìn thoáng qua Mạnh Giai nói không nên lời, đột nhiên mỉm cười, "Giám đốc Mạnh, đừng quá để ý câu hỏi của ta, Ngôn Tín chỉ là hiếu kỳ thôi, ngươi đường đường là giám đốc bộ tiêu thụ, lại bảo vệ một nhân viên thực tập, chắc hẳn người này rất có năng lực, xứng đáng để giám đốc Mạnh ra mặt."
Mạnh Giai nghe được Mộ Ngôn Tín nói như vậy, rất là vui vẻ, xem ra lần này mời nàng ăn cơm vẫn còn chút tác dụng, cho nên liền nhìn Mộ Ngôn Tín nói ra "Đó là đương nhiên, Dương Nhất tùy là sinh viên đến thực tập, nhưng năng lực của nàng rất tốt, làm được báo cáo phân tích thị trường cũng là đứng đầu về mọi mặt, ta nghĩ trong tương lai nàng tuyệt đối sẽ người tài giỏi ở bộ tiêu thụ."
Mộ Ngôn Tín nghe giám đốc khen ngợi bảo bối của mình, vui vẻ không thôi, nàng cười, nói với Mạnh Giai "Giám đốc Mạnh đã khen nàng như vậy, ta đây sẽ tin ánh mắt của ngươi, đúng lúc ta thiếu một trợ lý, có thể để Dương Nhất bên cạnh ta, để ta xem thử năng lực của nàng có được như ngươi nói hay không."
Bàn tính trong lòng Mộ Ngôn Tín đúng là tính rất tốt, bởi như vậy, bảo bối của mình không thể không trở lại bên cạnh mình rồi, Mạnh Giai này đối với mình không có gì nguy hiểm, nhưng là tiếp xúc lâu ngày cũng không tốt. Nghĩ đến Nhất Nhất sắp trở lại bên cạnh mình, tâm tình Mộ Ngôn Tín thật tốt.
Mạnh Giai không biết là nên vui hay buồn, nàng thật cao hứng khi mình tìm được cơ hội phát triển rất tốt cho Dương Nhất, nhưng như vậy là Dương Nhất phải đi nơi khác công tác, mâu thuẫn ah. Trong nội tâm của Mạnh Giai lúc này như nuốt phải trứng gà sống, nghẹn lại, lên không được mà xuống cũng không được, xoắn xuýt nhìn Mộ nữ vương ưu nhã dùng bữa tối, người ta càng xoắn nàng càng vui, đêm nay thật sự là có lời nha, để cho bảo bối về bên cạnh mình, lại có một bữa ăn thịnh soạn, còn có thể bắt loại ong bướm này rời xa bảo bối, ha ha, Mộ nữ vương đắc ý.
Buổi tối sau khi về nhà, Mộ nữ vương nhìn thấy trong nhà sạch sẽ, biết rõ là Dương Nhất dọn dẹp, đoán chừng là sợ nàng nổi giận, ha ha, Mộ Ngôn Tín cười thầm trong bụng.
Dương Nhất vừa thấy Tín bảo bối trở về, lập tức cầm dép lê qua cho nàng đổi, rồi lấy nước cho nàng uống, phục vụ chu đáo, Mộ Ngôn Tín thong thả ngồi xuống sofa, uống nước xong, nói cho Dương Nhất biết nội dung bữa tối hôm nay, Dương Nhất nghe mình bị triệu hồi về làm trợ lý bên cạnh nàng, thật sự là cảm tạ chết vị giám đốc này rồi =.=
Dương Nhất đáng thương thầm nghĩ trong lòng "Mộ nữ vương quả nhiên là một bụng xấu xa, tính toán thủ đoạn không ai có thể địch lại."
Buổi tối Dương Nhất hung hăng áp Mộ nữ vương lên giường, chỉnh đốn nàng từ trong ra ngoài cho nàng thông suốt, Dương Nhất dùng cách này nói cho bảo bối biết tình yêu của mình dành cho nàng, muốn nàng yên tâm, Mộ Ngôn Tín bĩu môi không để ý đến tên xấu xa trêu hoa ghẹo nguyệt.
Hôm sau, khi Dương Nhất đến Mộ thị, cô đi bàn giao công tác, chuyển qua văn phòng chủ tịch, Dương Nhất chào tạm biệt các đồng sự, đi tới trước bàn phòng của Mạnh Giai, "Giám đốc Mạnh, ta đến bàn giao công tác, cám ơn ngươi trong thời gian này đã chiếu cố ta." Dương Nhất mỉm cười với Mạnh Giai, Mạnh Giai nhìn xem ngây dại, cho đến khi Dương Nhất ho khan mới hồi phục tinh thần, "Không cần khách khí, biểu hiện của ngươi trong thời gian qua, ta rất hài lòng, ách..." Mạnh Giai có chút do dự nói, "Ta có thể gọi ngươi là Nhất Nhất không?"
Dương Nhất nhíu mày, có chút khó chịu, Nhất Nhất là xưng hô chỉ dành cho Tín bảo bối thôi, nàng ngẩng đầu nhìn Mạnh Giai, cười nhẹ, "Thật ngại, giám đốc Mạnh, xưng hô như thế chỉ duy nhất dành cho người yêu của ta, kỳ thật ta đã kết hôn rồi, ta nói bí mật này với người, ngươi đừng cho ai biết, ha ha, trong lòng ta luôn xem ngươi như chị ta." Dương Nhất nói như vậy là muốn Mạnh Giai không còn hy vọng, cô chỉ muốn thầm lặng cùng Mộ Ngôn Tín một chỗ, cũng không muốn bảo bối của mình vì chuyện này mà lo lắng.
Nghe Dương Nhất nói, không thể nghi ngờ là khiến Mạnh Giai giật mình, cũng may Mạnh Giai chỉ mới có cảm giác mến Dương Nhất, nàng điều chỉnh tâm thình vươn tay hào phóng nói "Ừ, ta sẽ giúp người giữ bí mật, ngươi xem ta là chị, ta xem ngươi là em, về sau thường xuyên liên hệ ah." Dương Nhất cũng vươn tay bắt tay Mạnh Giai, sau đó bàn giao hồ sơ giấy tờ cho nàng, rồi ra khỏi phòng.
Trận phong ba này coi như theo gió bay xa.