Chu Tư Y vốn thẹn thùng lại nói ra lời như vậy, Trương Tử Hề sửng sốt, cô cảm thấy có thể là do mình nghe lầm, vì thế ngơ ngác hỏi:"Y nhi, em nói muốn ăn...... Ăn cái gì?"
Chu Tư Y kỳ thật là vì trong lòng lo được lo mất, luôn không có cảm giác an toàn, tâm lý có điểm bất thường, cho nên mới vui đùa tiểu tính tình, tùy hứng không nghĩ nhiều đã nói ra miệng, nhưng Trương Tử Hề lại xác nhận như vậy, làm cho mặt Chu Tư Y đỏ lên.
Chu Tư Y nghĩ mình không nên cùng Trương Tử Hề giận dỗi, nhưng bây giờ nàng còn đang nháo khởi, nàng cảm thấy mình cùng Trương Tử Hề, chuyện gì cũng do Trương Tử Hề chủ động, ngay cả tình hình hiện tại cũng vậy, có lẽ bởi vì mình cái gì cũng không chủ động, cho nên mới sẽ bất an, sợ hãi mất đi như thế. Lúc này Chu Tư Y tâm lý không bình thường, muốn thử đi chủ động một lần, hữu hiệu nhất chính là tình sự mà hai người đều cực kỳ coi trọng.
Tuy rằng thẹn thùng, Chu Tư Y vẫn quật cường không nghĩ nhận thua, nàng đỏ mặt nhưng cũng rất kiên định nói:"Muốn ăn chị."
Trương Tử Hề rốt cuộc xác định mình không có nghe lầm, Trương Tử Hề luôn táo bạo lại phá lệ đỏ mặt, quả nhiên chủ động cùng bị động là bất đồng, quả nhiên làm công cùng làm thụ cảm giác là khác nhau, khi làm công Trương Tử Hề có thể rất "soái", nhưng lần này ngược lại bị Chu Tư Y "đùa giỡn", cô lại nhịn không được đỏ mặt ngại ngùng.
Trương Tử Hề cố gắng trấn định, có điểm khó xử nói:"Nhưng mà...... Y nhi, em biết tôi......"
Lời cự tuyệt khó nói ra, cô đã từng cự tuyệt Chu Tư Y một lần, cô cũng biết điều này rất đả thương người, nhưng cô có nỗi khổ bất đắc dĩ a, gia quy Trương gia còn tại, cô vẫn là người Trương gia, vẫn chưa thể thoát khỏi ước thúc của Trương gia. Cô bây giờ còn đang lo lắng nên giải quyết chuyện của Trương Tử Mộng thế nào, bọn họ làm sao ứng phó với kỳ kiểm tra màng trinh sắp tới.
Chu Tư Y cảm thấy mình bị Trương Tử Hề làm hư, hoặc là bởi vì bất an mãnh liệt cho nên có chút không lý trí, Trương Tử Hề còn chưa nói xong, nàng liền nhịn không được chu miệng hỏi ngược lại:"Như thế nào? Không muốn sao?"
Lời này làm cho Trương Tử Hề vốn đang tìm kiếm lý do thoái thác im bặt, cô nhìn Chu Tư Y, phát hiện hai tròng mắt ra vẻ kiên cường của nàng có bất an mãnh liệt, trong lòng thở dài một hơi thầm nghĩ: Y nhi, tôi cự tuyệt khiến em không có cảm giác an toàn, cho nên em mới bất an? Tâm Trương Tử Hề bởi vì áy náy mà mềm nhũn xuống.
"Lấy toàn bộ vũ trụ, chỉ vì đổi một viên đậu đỏ" chính là một câu hát Trương Tử Hề đã nghe trước khi yêu thương Chu Tư Y, lúc ấy cô khinh thường nghĩ, chuyện đó như thế nào có khả năng phát sinh, cho dù có yêu một người cũng không có khả năng đến loại trình độ này, nhưng cô biết, lúc ấy mình nghĩ như vậy, chính là bởi vì còn chưa có yêu ai, còn chưa có tình yêu. Giờ phút này, cô nguyện ý vì Chu Tư Y, lấy toàn bộ vũ trụ, chỉ để đổi một viên đậu đỏ.
Rõ ràng là một ngàn lần một vạn lần nguyện ý, cam tâm tình nguyện đem bản thân hoàn toàn giao cho Chu Tư Y, nhưng cái gia quy khốn kiếp kia lại làm cho cô cảm thấy thua thiệt Chu Tư Y. Hai tròng mắt Chu Tư Y chứa nồng đậm bất an, rốt cuộc làm cho Trương Tử Hề vứt bỏ lý trí, không thể làm trái lương tâm, trong lòng nghĩ, gia quy gì đó đi gặp quỷ đi, dù sao đến lúc đó cũng phải giải quyết vấn đề của Tử Mộng, không bằng liền cùng nhau giải quyết đi.
Một phen quyết định rất có hào khí, phóng đi ngượng ngùng trong lòng Trương Tử Hề,cô lại trở nên vô lại giống như trước đây, mỉm cười nói một câu:"Hảo." Sau đó tự động leo lên giường, nằm bên cạnh Chu Tư Y, mỉm cười nhìn Chu Tư Y, cô đã nói qua muốn sủng Chu Tư Y, Chu Tư Y muốn cái gì, mình đều có thể cho em ấy, thậm chí là bản thân.
Trương Tử Hề hành động, quả nhiên làm cho Chu Tư Y ngỡ ngàng, sau đó mặt lập tức đỏ bừng, trong lòng nghĩ, chị ấy làm sao có thể...... Làm sao có thể như vậy...... Nhất thời không biết nên làm cái gì mới tốt.
Trương Tử Hề chỉ biết Chu Tư Y không được tự nhiên, nhất định không dám chủ động, cho nên vẫn là đem mình chủ động hiến ra ngoài. Chu Tư Y vẫn không dám nhúc nhích, trong lòng cô cười thầm, còn nói muốn ăn mình đâu, mình đã tự đưa lên cửa rồi, mà em ấy còn không có can đảm ăn.
Buồn cười nhìn Chu Tư Y đỏ bừng mặt, Trương Tử Hề nghĩ bước tiếp theo vẫn là mình chủ động mới được, vì thế cô giữ chặt áo ngủ của Chu Tư Y, kéo xuống, khiến Chu Tư Y vốn không có chuẩn bị lập tức đè lên người cô, hai cụ thân thể mềm mại cứ như vậy mà gắt gao dán tại cùng nhau, cơ hồ là mặt dán mặt.
Trương Tử Hề ái muội nhìn Chu Tư Y, cố ý kích thích Chu Tư Y nói:"Y nhi, không phải nói muốn ăn tôi sao? Như thế nào không dám?"
Chu Tư Y có điểm ngốc, lăng lăng ghé vào trên người Trương Tử Hề, tinh tường nhìn Trương Tử Hề cười giống như yêu nghiệt, nghe lời nói ái muội của cô, cảm giác được khi cô nói chuyện, hơi thở thơm ngát phun lên