Giữa trưa, Tô Lâm thật đúng giờ đem cơm đến, trải qua nhiều ngày thích ứng, cô đã sớm xem nơi này như nhà mình. Cửa cũng không gõ, trực tiếp đẩy ra rồi tiến vào, miệng còn nói mấy câu mỗi ngày không thay đổi:"Mộng Mộng, đói bụng không? Cơm đã đến nha ~"
"Đóng cửa lại." Trương Tử Mộng ngay cả đầu đều lười nâng lên, càng lười đáp lại cô, lãnh đạm nói. Dù sao chị ta cũng không nên đến, nàng nghĩ đến đó thì cũng không để ý mặt mình lạnh tanh.
"A." Tô Lâm hiện tại đối Trương Tử Mộng nói gì nghe nấy, không chút suy nghĩ liền đáp ứng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, sau đó gặp Trương Tử Mộng còn vội vàng công tác, cũng không dám quấy rầy, phóng khinh cước bộ đi đến sô pha, đặt hạp cơm lên bàn trà, sau đó im lặng ngồi chờ đợi Trương Tử Mộng xong việc, bộ dáng kia y hệt như tiểu tức phụ đi đưa cơm cho trượng phu.
Trải qua lâu như vậy, Trương Tử Mộng sẽ không để ý, hơn nữa nàng còn đi tìm Trương Tử Hề, muốn Trương Tử Hề khuyên Tô Lâm, không nghĩ tới Trương Tử Hề ngay cả đầu cũng không ngẩng lên đã nói:"Em cứ an tâm hưởng thụ đi, dù sao đây cũng là cái giá chị ta phải trả, chẳng lẽ chiếm tiện nghi của muội muội tôi rồi, còn muốn quệt mồm bỏ đi?"
Trương Tử Mộng không còn lời nào để nói, trừ bỏ vui sướng vì Trương Tử Hề xem mình là em gái mà duy hộ, cũng có chút e lệ, thật sự không cần nhắc tới chuyện này, dù sao cũng không thể trách cứ Tô Lâm, Trương Tử Hề bởi vì tinh thần khiết phích, cộng thêm tính cách tiêu cực, nói không chừng còn có thể cùng Trương Tử Mộng biện luận một chút, đến tột cùng ai đúng ai sai, vậy thì đúng là rất tu nhân.
Trương Tử Mộng là một nữ nhân, nhưng lại là một nữ nhân tự tin còn keo kiệt, tuy rằng nàng biết không thể hoàn toàn trách Tô Lâm, nhưng trong lòng lại cảm thấy mình lỗ vốn, mà Tô Lâm mới chính là kẻ chiếm tiện nghi. Ai kêu Tô Lâm là người chủ động đâu, hơn nữa Trương Tử Mộng vẫn còn là khuê nữ thuần thuần khiết khiết. Nghe Trương Tử Hề nói như vậy, Trương Tử Mộng cũng bắt đầu cảm thấy là Tô Lâm đáng đời, mình cũng nên hưởng thụ sự ân cần của chị ta, cho nên bây giờ nàng không còn cự tuyệt Tô Lâm đối nàng hảo, ngược lại là thật thích ý hưởng thụ.
Chờ Trương Tử Mộng buông văn kiện, Tô Lâm mới dám lên tiếng, thanh âm rất nhẹ hỏi:"Mộng Mộng, xong rồi sao?"
Trương Tử Mộng vặn vẹo cái cổ có điểm cứng ngắc, liếc Tô Lâm một cái, sau đó gật gật đầu, bộ dáng kia giống như công chúa đang chờ đợi tỳ nữ hầu hạ, quá ngạo kiều rồi. Tô Lâm lúc này mới dám bắt đầu "chuẩn bị", trong cái túi càng ngày càng to xuất ra khăn trải bàn, phủ lên bàn thủy tinh, tiếp theo xuất ra hai hạp cơm năm tầng, một bên tách ra đặt ở trên bàn, một bên nói với Trương Tử Mộng:"Mộng Mộng, kêu Hề Hề cùng Tư Y ra ăn cơm đi."
Nhìn Tô Lâm một hồi, Trương Tử Mộng mới đứng dậy đi xao cửa phòng Trương Tử Hề.
Chứng khiết phích của Trương Tử Hề kỳ thật rất nghiêm trọng, nhằm vào người xa lạ hoặc là người cô ghét, một khi đã là người cô thích, chứng khiết phích sẽ giảm đến mức thấp nhất, nhưng vẫn là không có bao nhiêu người không bị Trương Tử Hề bài xích, bởi vì muốn Trương Tử Hề thích một người, thật sự là quá khó khăn.
Tô Lâm là trải qua sự kiện "rút máu", mới được Trương Tử Hề tiếp nhận, Trương Tử Hề đối cô cũng không tồn tại bao nhiêu khiết phích, trừ bỏ sở thích nghiện sex. Thức ăn Tô Lâm mang đến, Trương Tử Hề cũng sẽ không bài xích cùng chán ghét.
Khi ăn cơm thời điểm, Trương Tử Hề thói quen chiếu cố Chu Tư Y, khi thì gắp món mà Chu Tư Y thích phóng tới trong bát nàng, đồng chí Tô Lâm bên kia cũng học theo Trương Tử Hề, không ngừng ân cần gắp rau cho Trương Tử Mộng, Trương Tử Mộng cảm thấy mình ăn khổ, tự nhiên cũng sẽ không cùng Tô Lâm khách khí cái gì, bình yên tự đắc hưởng thụ Tô Lâm phục vụ.
Chu Tư Y ăn cơm, tổng cảm thấy không khí có điểm quái, nàng cùng Trương Tử Hề thì không nói, nhưng nàng như thế nào cảm thấy Tô Lâm cùng Trương Tử Mộng...... Hảo ái muội.
Trương Tử Hề khi ăn cơm luôn chiếu cố Chu Tư Y, thấy nàng dừng lại không ăn, lại ngắmTô Lâm và Trương Tử Mộng ở đối diện, cô cũng không tự giác nhìn theo, sửng sốt rồi không nói gì, gắp một cọng rau bỏ vào bát Chu Tư Y, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn cơm, chỉ là tốc độ tựa hồ nhanh hơn một chút.
Trương Tử Hề là người đầu tiên ăn xong, ngồi một hồi, nói với Tô Lâm:"Tô tỷ, chị ăn xong liền lên sân thượng với tôi."
Mọi người đều có thể nghe ra ý tứ bên trong, khẳng định là Trương Tử Hề có chuyện gì muốn nói với Tô Lâm, cũng không tiện để Trương Tử Mộng và Chu Tư Y nghe được. Trương Tử Mộng cùng Chu Tư Y hai người nghe Trương Tử Hề nói, đều lập tức nghĩ đến Trương Tử Hề hẳn là muốn nói với Tô Lâm về chuyện của Trương Tử Mộng. Chu Tư Y tiếp tục làm ngoan cục cưng, im lặng ăn cơm. Trương Tử Mộng cũng vui vẻ đồng ý Trương Tử Hề, nàng đối Trương Tử Hề có một loại tín nhiệm mù quáng, tổng cảm thấy Trương Tử Hề mặc kệ làm gì đều làm tốt hơn mình, tự nhiên cũng giả vờ như cái gì cũng không có nghe đến.
Tô Lâm nghĩ đến cũng là chuyện này, không tự giác nhìn thoáng qua Trương Tử Mộng đang trầm mặc cúi đầu ăn cơm, gật đầu đáp ứng, sau đó ngay cả đồ ăn cũng không thêm, liền vội vàng lùa hai đũa cơm vào trong bụng, buông bát nói với Trương Tử Hề:"Hề Hề, tôi ăn xong rồi, đi thôi."
Sân thượng của Vu thị được thiết kế giống như hoa viên trên không trung, không chỉ có trải cỏ, còn có nhân công cắt xén và tưới nước, trên cỏ còn đặt mấy cái bàn kèm theo dù che. Viên công thích nhất là nơi này, hơn nữa hiện tại là giờ Ngọ*, cho nên khi Trương Tử Hề và Tô Lâm đi lên đây, bàn nào cũng kín chỗ.
*từ 11h đến 13h
Duy chỉ còn bát giác đình*, bên trong có một cái bàn gỗ, hương vị rất cổ kính. Hơn nữa rào chắn đều là làm bằng thép, trong góc còn có thuỷ tinh cao cấp, độ trong suốt vô cùng cao.
*đình tám góc
Trương Tử Hề đi qua, ánh mắt cũng chưa xem những người đó, trực tiếp nhiễu qua nhìn về phía bát giác đình, cô nhớ rõ nơi đó là ông ngoại Vu Chi Hoa kiến tạo cho mẫu thân Vu Vận Nhiễm. Thời điểm Vu Vận Nhiễm còn tại thế, bà đã từng mang cô tới nơi này, nhưng sau khi Vu Vận Nhiễm qua đời, Trương Tử Hề không dám tới đây, cô sợ gợi lên niệm tưởng cùng oán hận dưới đáy lòng. Mà tòa bát giác đình kia, lúc ấy tổng giám đốc Vu thị là Vu Hướng Ân đã ban lệnh cấm, không cho phép bất luận kẻ nào đặt chân đến nơi đó.
Ngẩng đầu, cũng không biết chính ngọ dương quang rất chói mắt, Trương Tử Hề híp mắt, sau đó mở ra, thế nhưng có điểm trong suốt. Cô cái gì cũng chưa nói, liền nhấc chân đi đến đó. Tô Lâm cũng không nói chuyện, im lặng đi theo Trương Tử Hề, cô có dự cảm mấy lời kế tiếp hẳn sẽ rất khó nghe, cô phải cẩn thận suy tư nên đối ứng thế nào, không phải trốn tránh, mà là phụ trách.
Viên công hiếm khi thấy tổng giám đốc xuất hiện, đều thật tôn kính chào hỏi, nhưng Trương Tử Hề ngay cả một chút biểu tình cũng không có, chỉ tùy ý gật đầu xem như trả lời, trong thế giới của cô, trừ bỏ những người cô để ý hoặc là chán ghét, những người khác cô đều không cần, toàn bộ đều lạnh lùng đối chi, tính cách có chỗ thiếu hụt, ở Vu thị, làm một người lãnh đạo, cô đủ uy nghiêm, nhưng lại thiếu lực tương tác, cũng bởi vì như thế, cô