Trương Tử Mộng ngủ rất trầm, cả đêm đều không có tỉnh lại, 9h sáng nàng mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, sau đó đập vào mắt là một mảnh trắng xoá, nàng sửng sốt một chút, ý thức còn chưa thanh tỉnh, tiếp theo nàng cảm giác được mình bị ai ôm vào trong ngực, nhưng không biết vì sao một chút cũng chưa kinh hoảng, chỉ có mê man. Cái ôm này quá ấm áp quá thoải mái, thoải mái đến mức nàng không nghĩ rời đi, trong tiềm thức, nàng xác định người ôm mình sẽ không thương tổn mình.
Ý thức dần dần thanh tỉnh, Trương Tử Mộng nhớ lại một chút, đã biết người ôm mình là Tô Lâm, mở to hai mắt cẩn thận quan sát cảnh vật trước mắt, là vải lụa mềm nhẵn màu trắng, hướng lên trên một chút còn có một sắc trắng khác giống như sữa, có độ cong mượt mà, nửa hình tròn...... Phát hiện này làm cho Trương Tử Mộng hoảng hồn, ánh mắt trợn to hơn, đó là ngực Tô Lâm mà. Nàng hẳn là đưa lưng về phía Tô Lâm, lại không biết khi nào thì cả người đều ghé vào lòng Tô Lâm, áo ngủ của Tô Lâm vốn rộng thùng thình, bị Trương Tử Mộng lạp xả xuống dưới, lộ ra bầu ngực đẫy đà, tơ lụa che lấp, nhợt nhạt mân côi sắc......
Tuy rằng đều là nữ nhân, Tô Lâm có nàng cũng có, nhưng Trương Tử Mộng vẫn đỏ mặt, bọn họ dựa vào nhau quá gần, hai khoả kia ngay trước mắt nàng, cơ hồ là sắp đụng phải của chóp mũi, nhưng lại có mùi xạ hương thỉnh thoảng bay vào mũi. Trương Tử Mộng không dám cục cựa, cẩn thận ngửa đầu ra sau, cố gắng cách xa cái thứ làm cho người ta đỏ mặt kia, sau đó nhẹ nhàng thở hắt một hơi, rốt cuộc thì thoải mái rồi, vừa rồi nàng khẩn trương đến độ không dám hô hấp luôn.
Chờ bình tĩnh một chút, Trương Tử Mộng lại nhịn không được vụng trộm ngẩng đầu xem Tô Lâm đã tỉnh chưa, không nghĩ tới, vừa nhấc đầu lên liền phát hiện Tô Lâm đang cười khanh khách nhìn nàng, hơn nữa tinh thần cũng tốt lắm, căn bản không giống như là vừa tỉnh ngủ. Mặt Trương Tử Mộng thoáng chốc đỏ bừng, dáng vẻ ban nãy của mình hẳn là bị Tô Lâm thu hết vào đáy mắt rồi, trong lòng có điểm thẹn quá thành giận, thầm oán Tô Lâm, nữ nhân đáng giận này, ngủ mà không mặc nội y, thật sự là...... Không biết liêm sỉ!
Tối hôm qua hai người đều không có mở đèn sáng, cho dù là lúc ngồi ở phòng khách, ánh đèn cũng chỉ mờ mờ, có lẽ đều là vì tránh cho xấu hổ, cho nên Trương Tử Mộng vẫn không có phát hiện Tô Lâm thả rông.
Tô Lâm cười xem Trương Tử Mộng, nụ cười thật ôn nhu, không có ý tứ giễu cợt nào, gặp Trương Tử Mộng đỏ mặt, trong lòng cảm thấy vui vẻ, ngoài mặt lại giả ngu hỏi:"Mộng Mộng, tối qua em nghỉ ngơi có tốt không?"
Trương Tử Mộng không nghĩ yếu thế nhận thua trước mặt Tô Lâm, tuy rằng trong lòng xấu hổ vạn phần, nét đỏ ửng trên mặt cũng tự biết không che giấu được, nhưng vẫn cố trang trấn định, động đậy thân mình nằm ngửa lên, ly khai Tô Lâm ôm ấp, ngữ khí gợn sóng không sợ hãi, bình đạm nói:"Vâng, nghỉ ngơi rất tốt."
Tô Lâm vẫn nằm nghiêng, cười khanh khách nhìn Trương Tử Mộng, cũng không dám trêu nàng quá mức, thời gian lần này đến M quốc có vẻ nhanh, hết mười bốn ngày diễn ra lễ trao đổi, hai người nhất định phải trở về. Nghĩ đến đây, Tô Lâm thu liễm tươi cười, trầm mặc một hồi mới nhẹ giọng nó ivới Trương Tử Mộng:"Mộng Mộng, rời giường đi, chúng ta phải đi ra ngoài."
Trương Tử Mộng quay đầu, tựa hồ có điểm không rõ, hỏi:"Đi ra ngoài? Đi nơi nào?"
Tô Lâm nhìn Trương Tử Mộng, trong lòng có đáp án, cũng không dám lập tức trả lời Trương Tử Mộng, cô châm chước, sắp xếp ngôn ngữ một chút, mới dám nói ra miệng: "Tôi có một vị bằng hữu, lúc tôi đi du học đã nhận thức cô ấy, chúng tôi ở chung cũng khá tốt, tôi muốn em gặp cô ấy."
Trương Tử Mộng nhẹ nhàng nhíu mi, nàng không muốn đi, nàng muốn hảo hảo im lặng một chút, nói:"Tô tỷ đi đi, tôi muốn ở đây im lặng một chút."
Tô Lâm thật sâu nhìn Trương Tử Mộng, cẩn thận quan sát biểu tình của nàng, muốn nói lại thôi, một hồi lâu sau, mới nói:"Mộng Mộng, chúng ta phải đi chung, vị bằng hữu kia vừa vặn là...... Bác sĩ phụ khoa."
Trương Tử Mộng rất nhanh liền phản ứng lại vì sao Tô Lâm nhất định muốn mình cùng đi, tuy rằng nàng đã đáp ứng đến M quốc giải phẫu, nhưng dưới đáy lòng cũng là kháng cự cùng chán ghét. Lúc này tâm tình của nàng quả thật là xuống dốc không phanh, sắc mặt cũng dần dần nghiêm túc, trầm mặc nhìn Tô Lâm một hồi lâu, mới dời tầm mắt, lăng lăng nhìn trần nhà, lãnh đạm đáp:"Được rồi."
Tô Lâm vẫn nhìn Trương Tử Mộng, trong lòng rất muốn an ủi Trương Tử Mộng, nhưng thế nào cũng không mở miệng được, cô thật sự là tìm không thấy ngôn ngữ thích hợp.
Trương Tử Mộng nói xong liền xuống giường, sau đó đi vào phòng tắm. Tô Lâm cũng lập tức xuống giường, đi đến tủ quần áo.
Trương Tử Mộng đi vào phòng tắm, im lặng đối diện gương, nàng trong gương sắc mặt tốt lắm, cũng không có bởi vì thời gian dài ngồi phi cơ mà tạo thành mỏi mệt, trên mặt chỉ thiếu tươi cười, hơn phần phiền táo không kiên nhẫn. Tô Lâm lại đột nhiên xuất hiện ở cửa, cũng xuất hiện trong gương, Trương Tử Mộng thấy tay Tô Lâm đang cầm bàn chải đánh răng đã trát kem xong.
Tô Lâm đi đến, đứng bên sườn trái Trương Tử Mộng, ánh mắt nhìn thân ảnh Trương Tử Mộng qua gương, sau đó đưa bàn chải tới trước mặt nàng, giải thích:"Bàn chải của khách sạn khá cứng, bàn chải này là tôi mang theo, em quen