Sau nửa tháng giải phẫu, Trương Tử Mộng đề nghị Trương Tử Hề cho mình trở lại Vu thị, mỗi ngày ở nhà thật là vô vị, mặc dù có Tô Lâm làm bạn, nhưng nàng càng hy vọng nhanh chóng trở lại Vu thị, hảo hảo chia sẻ với Trương Tử Hề.
Tô Lâm cực lực phản đối, nhưng cũng không dám dùng phương thức quá cứng rắn, chỉ là không ngừng hống, hoặc là cầu xin, hy vọng nàng có thể nghỉ ngơi lâu một chút, nhưng Trương Tử Mộng chỉ lẳng lặng nghe, thái độ như trước kiên quyết.
Trương Tử Hề nghe Trương Tử Mộng yêu cầu, suy nghĩ một chút, hỏi:"Em xác định không thành vấn đề sao?" Chờ Trương Tử Mộng khẳng định trả lời, liền không còn ý kiến, vì thế Tô Lâm đành phải bất đắc dĩ tiếp nhận chuyện này.
Tiếp theo Trương Tử Hề, Chu Tư Y, Trương Tử Mộng, Tô Lâm lại nhớ tới những tháng ngày bận rộn, giữa trưa, Tô Lâm vẫn kiên trì đưa cơm cho Trương Tử Mộng và Trương Tử Hề. Hai tỷ muội Trương Tử Mộng cũng không có cướp đoạt quyền lợi này của Tô Lâm, Tô Lâm lại bắt đầu vui vẻ chịu mệt nhọc.
Vài ngày gần đây, Tô Lâm phát giác Trương Tử Mộng cùng Trương Tử Hề, còn có Chu Tư Y có chuyện gì giấu cô, tuy rằng ba người kia cũng không có biểu hiện rõ ràng, nhưng Tô Lâm vẫn là phát giác được. Khi ba người đối mặt với cô, biểu tình đều không có một chút sơ hở, nhưng Tô Lâm vẫn lơ đãng nhìn thấy một loại ưu sắc.
Loại cảm giác này thật không tốt, phi thường không tốt. Trừ bỏ lo lắng cho ba người, còn có cảm giác mất mát vì bị bài trừ, giống như các nàng mới là người một nhà, mình thì chỉ là ngoại nhân.
Chịu đựng tình huống như vậy hai ba ngày, Tô Lâm rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cô phải nhân cơ hội đi đưa cơm, hỏi Trương Tử Mộng cùng Trương Tử Hề mới được.
Bởi vì Trương Tử Hề lên kế hoạch muốn cho Tư Tích tận lực điệu thấp, không dễ dàng bị người phát hiện, cho nên cô gầy dựng Tư Tích cách Vu thị và Trương thị khá xa. Nhưng chính là bởi vì vậy, Chu Tư Y cũng không thể cùng các nàng ăn cơm trưa, mà là ở lại công ty ăn chung với ba vị bằng hữu.
Đúng 12h trưa, Tô Lâm cầm ba phần cơm đến, mỗi ngày đều là như thế, vô cùng chuẩn xác.
Tô Lâm quen thuộc đặt đồ ăn lên bàn, chờ phóng hảo mới kêu Trương Tử Hề cùng Trương Tử Mộng ăn cơm.
Ba người tọa hạ, Tô Lâm nguyên bản sốt ruột trong lòng, lập tức muốn biết tình hình thực tế, suy nghĩ một chút, lại tạm thời buông tha, bởi vì cô không nghĩ ảnh hưởng đến khẩu vị của hai tỷ muội Trương Tử Mộng, vẫn là chờ cơm nước xong lại hỏi đi.
Tô Lâm gắp một đũa rau, không phải bỏ vào trong bát mình, mà là bát của Trương Tử Mộng, sau đó mới bắt đầu ăn cơm. Đối với hành động của Tô Lâm, mặc kệ là Trương Tử Mộng hay Trương Tử Hề, đều tựa hồ sớm thành thói quen, trên mặt không có một chút biến hóa.
Lúc bắt đầu, Trương Tử Mộng còn có thể có điểm không yên thẹn thùng xem Trương Tử Hề, phát hiện Trương Tử Hề không có biểu tình gì đặc biệt, lại hung hăng trừng Tô Lâm một cái. Nhưng ngày qua ngày, dần dần Trương Tử Mộng quen luôn, hoàn toàn có thể bình tĩnh tiếp nhận, trong lòng nghĩ, dù sao Trương Tử Hề đã nói, Tô Lâm đối mình hảo, liền an tâm thụ hưởng đi, vì thế nàng nghe theo cô. Nhưng mà, không biết Trương Tử Mộng có nghĩ tới hay không, nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ là muốn "thụ" cả đời.
Ba người rốt cuộc ăn xong, Tô Lâm ổn định tâm lý, đang chuẩn bị hỏi Trương Tử Hề cùng Trương Tử Mộng có chuyện gì gạt mình, còn chưa kịp nói, lại nghe Trương Tử Mộng đột nhiên kêu cô:"Tô tỷ."
Tình huống này làm cho Tô Lâm sửng sốt một chút, sau đó nghi hoặc nhìn về phía Trương Tử Mộng, tiếp theo nghe Trương Tử Mộng nói:"Tô tỷ, bắt đầu từ ngày mai, chị không cần đưa cơm lại đây nữa......"
Trương Tử Mộng nói cực kỳ bình thản, nhưng đối với Tô Lâm, xác thực giống như kinh lôi, trong lòng thoáng chốc lạnh lẽo, mấy ngày nay cùng Trương Tử Mộng ở chung, cô càng ngày càng cảm thấy Trương Tử Mộng hảo, cũng càng ngày càng quý trọng Trương Tử Mộng, để bụng chuyện của Trương Tử Mộng, cô còn âm thầm may mắn vì ngày đó đã xảy ra chuyện kia, bằng không cả đời mình cũng không thể tìm được một người khiến mình yêu thương. Cô hy vọng mình có thể cùng Trương Tử Mộng đi hết quãng đời còn lại.
Tô Lâm luôn lo được lo mất, có lẽ có một ngày Trương Tử Mộng sẽ không để ý đến cô nữa, cô bất an, mà càng bất an thì lại càng dụng tâm, hiện tại trong lòng đều là Trương Tử Mộng, những chuyện trước kia đã sớm bị cô phao ra sau đầu, chỉ thỉnh thoảng hối hận tự ti.
Bởi vì luôn lo được lo mất, tổng cảm thấy tự ti bất an, muốn nắm lấy một chút hy vọng cùng cứu thục cuối cùng, cho nên khi Tô Lâm nghe được những lời này của Trương Tử Mộng, lập tức quắn quéo lên, mình sắp mất đi Trương Tử Mộng, Tô Lâm cũng không hỏi rõ ràng, liền nhận định là Trương Tử Mộng không cần cô, vì thế cô vội vàng nắm tay Trương Tử Mộng, bối rối hỏi:"Mộng Mộng, có phải tôi làm em thấy phiền? Mộng Mộng, em đừng đối xử với tôi như vậy được không?"
Tô Lâm phản ứng, Trương Tử Mộng không rõ, nhưng cũng có một tia không đành, vội vã lắc lắc đầu, phủ định ý tưởng kỳ quái của Tô Lâm.
Trương Tử Mộng vốn là trả lời vấn đề đầu tiên của Tô Lâm, nhưng Tô Lâm lại hiểu sai Trương Tử Mộng đang trả lời vấn đề thứ hai của cô, cô chết lặng hồi lâu, đã lâu rồi cô chưa từng cảm đau đến thế, chỉ có một lần là lúc Tô mẫu qua đời, cô cảm thấy mình sắp khóc, nhưng mà cô cũng không quan tâm, cầu xin nói với