Trương Tử Hề và Chu Tư Y đi ra phòng tắm, cũng không biết có phải do bị hấp hơi không, sắc mặt các nàng đều ửng hồng, các nàng cũng không biết rốt cuộc tắm rửa bao lâu, chưa kịp nhìn thời gian, di động của Trương Tử Hề liền vang lên.
Đối với di động của mình, mỗi lần chỉ cần vang lên, Trương Tử Hề không dám chậm trễ, bởi vì người biết số của cô không nhiều,gọi điện cho cô, trừ bỏ Chu Tư Y thì là chuyện cấp bách, hiện tại Chu Tư Y ngay tại bên cạnh cô, đương nhiên sẽ là sự tình khẩn yếu gì đó.
Trương Tử Hề mới đi ra phòng tắm, nghe chuông vang lên, mày hơi nhíu một chút, liền đi qua, mở túi xách xuất ra di động, đầu tiên là nhìn thoáng qua, phát hiện là Trương Tử Mộng đánh tới. Trương Tử Hề huơ đầu, đem một bên tóc thùy xuống dưới hất ra sau lưng, lộ ra lỗ tai tinh xảo trắng noãn, bắt máy đặt ở bên tai.
Không chờ Trương Tử Hề nói chuyện, liền nghe thấy Trương Tử Mộng thất kinh hô:"Chị, làm sao bây giờ? Tô tỷ chị ấy...... Chị ấy bị thương, chảy thật nhiều máu...... Chị, làm sao bây giờ? Em nên làm cái gì bây giờ?"
Trương Tử Hề chỉ nghe thấy thanh âm thất kinh, tâm liền có dự cảm bất hảo, nhưng cô vẫn bình tĩnh nghe Trương Tử Mộng nói hết, chưa từng đánh gãy, Trương Tử Hề nồng đậm lo lắng viết ở trên mặt, cô lại không biết tình huống cụ thể, chờ Trương Tử Mộng vừa ngắt lời, cô lập tức hỏi:"Hai người đang ở nơi nào? Tô tỷ bị thương ở đâu? Tình huống hiện tại ra sao?"
Tuy rằng rất lo lắng, nhưng Trương Tử Hềvẫn duy trì được một tia bình tĩnh. Trương Tử Mộng nghe gặp thanh âm của Trương Tử Hề, cảm xúc cũng thoáng yên ổn một chút, giọng nói mang theo kinh hoảng cùng lo lắng,hoàn toàn là theo bản năng trả lời Trương Tử Hề:"Ở nhà Tô tỷ, Tô tỷ bị em...... Bị em không cẩn thận...... Đâm dao vào bụng, Tô tỷ ngất xỉu rồi...... Chảy thật nhiều máu, chị, em hiện tại nên làm thế nào? Chị, chị......"
Trương Tử Mộng bởi vì kinh hoảng mà lâm vào hỗn loạn,lời nói cực kỳ lộn xộn, hơn nữa nói đến một nửa, còn nhịn không được khóc thành tiếng, có thể thấy nàng bất an đến mức nào. Trương Tử Hề nghe được, cũng biết sự tình khẳng định phi thường nghiêm trọng, côhiểu biết Trương Tử Mộng, sự tình nếu không đến mứcquá nghiêm trọng, Trương Tử Mộngsẽ không như thế.
Kỳ thật Trương Tử Hề đột nhiên nghe tin, cũng là hoảng lên, trong lúc nhất thời có điểm bị kinh hách, còn chưa chờ cô nghĩ ra chủ ý, Trương Tử Mộng bên kia tạm dừng chưa tới năm giây, lại tiếp tục nói:"120, đúng, em phải gọi 120......"
Trương Tử Hề nghe được 120, hoàn toàn là theo bản năng, đột nhiên đề cao thanh âm nói:"Không, đừng gọi!"
Trương Tử Mộng tựa hồ không nghĩ tới Trương Tử Hề sẽ trả lời như vậy, nhưng nàng chỉ sửng sốt ba giây, liền nói thêm:"Không, chị, em muốn gọi, em muốn gọi 120, bằng không Tô tỷ chị ấy...... Em sợ Tô tỷ không chờ lâu được, chị, em sợ......"
Vừa mới đề cao thanh âm ngăn trở Trương Tử Mộng, Trương Tử Hề ngược lại là tìm được bình tĩnh, cô hơi hípmắt, trong ánh mắt có một tia quyết tuyệt, nói với Trương Tử Mộng:"Tử Mộng, em đừng vội, để tôi gọi 120 cho, em hiện tại cần phải chiếu cố Tô tỷ, tận lực cầm máu trước đi!"
Trương Tử Mộng đối Trương Tử Hề là tín nhiệm trăm phần trăm, nghe Trương Tử Hề nói sẽ gọi cấp cứu liền tin, sau đó thẳng đáp:"Hảo, hảo. Chị, chị mau gọi, mau!" Nàng thúc giục Trương Tử Hề mau gọi cấp cứu, nhưng lại quên tắt điện thoại, Trương Tử Hề làm sao mà gọi đây.
Trương Tử Hềbình tĩnh hơn Trương Tử Mộng rất nhiều, cô cũng không dám lãng phí thời gian, nói với Trương Tử Mộng:"Ừ, tôi gọi ngay, em tắt máy đi đã. Tử Mộng, em yên tâm, có tôi ở." Vào lúc này, Trương Tử Hề tuy rằng cũng khẩn trương, cũng hỗn loạn, nhưng vẫn không quên dùng lời nói đơn giảnđi an ủi Trương Tử Mộng.
Cắt đứt Trương Tử Mộng điện thoại, Trương Tử Hề cầm di động, đứng ở tại chỗ híp mắt, ánh mắt thâm trầm có chút đáng sợ. Chu Tư Y vẫn đứng bên người Trương Tử Hề, nhưng nàng gặpbiểu tình cùng lời nói của Trương Tử Hề, trong lòng cũng là đồng dạng, có dự cảm bất hảo, đậm liệt.
Trương Tử Hề đặt di động bên tai lần thứ hai, Chu Tư Y mới dám hỏi:"Hề, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"
Người, có chút này nọ có lẽ không phải do trời sinh, nhưng là ngày ngày thông qua tích lũy, không ngừng giáo huấn, sẽ hình thành lý niệm khắc vào trong khung. Trương Tử Hề nghe Chu Tư Y hỏi, chỉ nhìn thoáng qua nàng, không đáp, nhưng Chu Tư Y lại rõ ràng từ trong mắt cô nhìn đến sự quyết đoán.
Trương Tử Hề không hề do dự, cầm lấy di động tìm được một dãy số, bát thông, cau mày, ánh mắt cơ hồ vẫn híp, thâm trầm, quyết đoán, đáng sợ.
Ba tiếng chuông vang liền bị tiếp khởi, không chờ Trương Tử Hề mở miệng, một thanh âm lãnh vô cảm xúc hỏi:"Ai?"
Trương Tử Hề vừa nghe đến thanh âm kia liền biết là ai. Không dám kéo dài, đáp ngay:"Ta là Trương Tử Hề, ta tìm Tàng Huyền Thanh có việc gấp, lập tức!"
Di động là đánh cấp Tàng Huyền Thanh, chuyện của Tô Lâm không thể gọi cấp cứu, Trương Tử Hề biết, cũng không phải Trương Tử Hề không lo lắng Tô Lâm, cô lo lắng cũng không kém Trương Tử Mộng, cô chỉ là quá mức bình tĩnh mà thôi, rất nhiều người xem ra, có lẽ bình tĩnh là bất cận nhân tình cùng nhẫn tâm. Nhưng đó là Trương Tử Hề, cô chính là người như vậy.
Chuyện của Tô Lâm một khi bị ngoại giới biết được, hậu quả sẽ phi thường nghiêm trọng, toàn bộ hậu quả sẽ do Trương Tử Mộng gánh vác, Trương Tử Hề tuy rằng cực độ lo lắng Tô Lâm, nhưng cũng không thể không lo cho Trương Tử Mộng. Tô gia là dạng gì, Trương gia là dạng gì, Trương Tử Hề vô cùng rõ ràng.
Bắt máy là Mộ Dung Phỉ, nàng đang ở cùng Tàng Huyền Thanh.
Tàng Huyền Thanh tựa hồ cũng không thích hợp sống ở hiện đại, mà hẳn là thời kỳ Dân Quốc, bề ngoài ăn diện không nói, bài trí trong phòng cũng vậy, trừ bỏ đèn đóm cùng điều hoà, phòng Tàng Huyền Thanh không có đồ điện tử khác, giường cũng là cái loại lỗi thời xa xưa.
Cũng không biết trước khi Mộ Dung Phỉ tiếp điện thoại, hai người này đang làm cái gì. Tàng Huyền Thanh một tay chống đầu, cười khẽ nằm nghiêng, tư thế hoàn mỹ hiển lộdáng người, đường cong rõ ràng mà tuyệt đẹp, thắt lưng nhỏ nhắn, kiều đồn mượt mà, đôi chân thon dài.
Sườn xám xanh đen nhiều năm chưa từng thay đổi, nút cài không biết là bị chính cô hay là Mộ Dung Phỉ giải khai một nửa, khiến vải dệttrước ngực đều rộng mở, như ẩn như hiện lộ ra nội bộ thần bí, cũng chỉ có Mộ Dung Phỉ mới có thể nhìn thấy tình cảnh đó, cũng chỉ có Mộ Dung Phỉmới biết, Tàng Huyền Thanh không mặc áo lót, cho tới bây giờ đều là mặc yếm, yếm đỏ giống như sắc hoa thêu trên sườn xám.
Quần áo của Mộ Dung Phỉthật ra còn bảo trì đầy đủ, nàng ghé vào một bên giường, trên mặt mang theo cảm xúc bất mãn ai cũng có thể nhìn ra, giống như muốn giết người gọi điện thoại đến quấy rầy