Ở đại học, kỳ thật có thể học được, không chỉ là tri thức trong sách giáo khoa, mà còn là giao tế. Đại học tựa như một cái lò luyện, nó đem tất cả mọi người ở bên trong xốc lên xốc xuống một phen, rất nhiều người sẽ kinh ngạc phát hiện, bằng hữu của mình học xong đại học quả thật là như thay đổi thành một con người khác.
Chuyên ngành M lại coi trọng năng lực giao tế của sinh viên, thậm chí còn mở lớp chuyên môn. Chu Tư Y tuy rằng không ngu ngốc, nhưng ở phương diện giao tế nàng giống như một tờ giấy trắng, lúc trước nàng cự tuyệt giao tế, nhưng từ khi nàng ý thức được mình phải thay đổi hiện trạng này, liền trên tờ giấy trắng họa thượng nhất bút lại nhất bút.
Ít nhất thì Chu Tư Y đã bắt đầu hiểu được cách che giấu cảm xúc của bản thân, không còn bén nhọn, mặc kệ là yêu thích hay là chán ghét, nàng đều ẩn tàng thật sâu, nhìn thấy Lục Bách Khiêm mặt mang mỉm cười đứng ở trước mặt mình, tuy rằng trong lòng có chút phiền chán, nhưng nàng cũng không có biểu hiện ra ngoài, Lục Bách Khiêm là Hội phó Hội học sinh cũng là học trưởng, đối với Chu Tư Y mà nói xem như tiền bối, nàng vẫn duy trì lễ phép lại mang theo khách khí xa cách, đối Lục Bách Khiêm gật gật đầu nói:"Vâng, đúng vậy."
Nói thật, Lục Bách Khiêm kỳ thật cũng không phải hư hỏng gì, ở trong trường học được đánh giá cũng tốt lắm, hắn luôn mang theo nụ cười tươi như ánh mặt trời, rất khó làm cho người ta chán ghét, hắn như một đại nam hài đáng yêu, có điểm thẹn thùng để tay sau ót, mang theo chờ mong nói:"A, tình cờ vậy, anh cũng đang chuẩn bị đi ăn cơm. Muốn...... Cùng đi không? Anh...... Anh mời em."
Chu Tư Y khẽ nhíu mày, không tự giác về nhìn về phía cổng, xa xa thấy chiếc Ferrari quen thuộc lẳng lặng đứng ở đó, nàng khách khí cự tuyệt nói:"Cám ơn ý tốt của Lục học trưởng, bất quá tôi có hẹn rồi."
"Như vậy a......" Lục Bách Khiêm hơi hơi thất vọng, trong lòng lại tò mò Chu Tư Y sẽ ước ai cùng nhau ăn cơm trưa, hắn vừa mới thấy Chu Tư Y cùng đám người Thái Trác Hân tách ra, nên mới chạy đến trước mặt nàng, lại không nghĩ rằng nàng đã sớm hẹn người khác, tự giễu cười, sau đó vẫn là mỉm cười nhìn Chu Tư Y, trong lòng lại như trước không nghĩ buông tha cho:"Vậy được rồi, lần sau?"
Chu Tư Y vẫn nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ ngoài cổng, không biết vì sao, tuy rằng nhìn không tới người trong xe, lại tổng phát giác người nọ đang ngó xem bên này, nàng đối Lục Bách Khiêm xin lỗi gật gật đầu, lời mời của hắn, không tiếp nhận lại không cự tuyệt, chỉ để lại Lục Bách Khiêm nhìn theo bóng dáng Chu Tư Y, sững sờ. Nhìn Chu Tư Y đi vào một chiếc xe thể thao Ferrari giá trị gần ngàn vạn, Lục Bách Khiêm đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là nhíu mày.
Gần nhất Trương Tử Hề và Chu Tư Y rất ít ở bên ngoài ăn cơm, cho dù là giữa trưa, Trương Tử Hề vẫn là chở Chu Tư Y về biệt thự ăn cơm, nghỉ ngơi một hồi thì lại đưa Chu Tư Y về trường học, còn mình tiếp tục đi làm. Kỳ thật Trương Tử Hề một chút cũng không thích ăn thức ăn bên ngoài, vẫn là thức ăn Miracle làm có vẻ hợp khẩu vị của cô hơn, dù sao đã ăn nhiều năm, cũng sớm thích ứng, mâu thuẫn trong lòng từ lâu đã phai nhạt.
Trương Tử Hề lái xe luôn rất nhanh, trên đường cao tốc, cô xem tiền phương, lơ đãng hỏi:"Cậu thanh niên vừa nãy là ai?"
"Hả?" Chu Tư Y ngồi xe quen hướng mặt ra ngoài cửa sổ, nàng quay đầu nghi hoặc nhìn Trương Tử Hề, một lát sau mới phản ứng lại, Trương Tử Hề hẳn là vừa mới thấy được, trực giác của mình quả nhiên chính xác, nàng thản nhiên đáp:"Hội phó Hội học sinh."
"Nga?" Trương Tử Hề như trước sắc mặt bình thản, tựa hồ đang rất chuyên tâm, cô dùng ngữ khí nói chuyện phiếm nói tiếp:"Đã là thời gian ăn cơm, còn quấn quít lấy em làm gì?" Nhưng là, hai chữ "quấn quít", lại biểu lộ trong lòng cô cũng không có bình thản như mặt ngoài.
"Anh ta muốn mời tôi ăn cơm trưa." Chu Tư Y xoay đầu trở về, nhìn ngoài cửa xe, ngữ khí như cũ bình thản vô ba, lúc trả lời đồng thời lông mày cũng thoáng nhăn lại, không phải bởi vì câu hỏi của Trương Tử Hề, mà là bởi vì đối Lục Bách Khiêm phiền chán.
Nghe nói như thế, Trương Tử Hề nghiêng đầu nhìn thoáng qua Chu Tư Y, nhìn không tới biểu tình của nàng, trong lòng không hề bình tĩnh, cười lạnh một chút nói:"A, hắn ta thích em." Không phải khẩu khí nghi vấn, ngược lại là khẳng định, Y nhi của cô đáng yêu như thế, làm sao sẽ có người không thích, cô cái gì đều có thể dễ dàng tha thứ cho tiểu thiên hạ, lại duy độc không thể dễ dàng tha thứ người khác mơ ước nữ nhân của mình.
Chu Tư Y lúc này nghe ra khẩu khí của Trương Tử Hề tựa hồ có điểm không đúng, quay đầu lại, mà Trương Tử Hề đã sớm quay đầu nhìn tiền phương, không thể thấy rõ biểu tình của cô, nhưng nụ cười lạnh vừa rồi thật rõ ràng, tuyệt không che giấu, lại nhìn cô trảo vô lăng thật chặt, đầu ngón tay vì dùng sức quá độ mà trở nên trắng bệch.
Ghen? Trong đầu Chu Tư Y hiện lên từ ngữ này, đầu tiên là hoài nghi một chút, sau đó thì lẳng lặng nhìn Trương Tử Hề, trong lòng chậm rãi khẳng định, ừ, hẳn là ghen. Trong lòng thoáng có cảm giác vui sướng, lại ẩn nhẫn không hiện ra một chút cảm xúc nào, nàng đô đô miệng, không có trả lời Lục Bách Khiêm có phải thích nàng hay không,chuyện không liên quan đến mình, mình cũng không có tâm tư đi đoán, chỉ là trần thuật cảm quan của bản thân: "Tôi không thích anh ta."
Nói xong, Chu Tư Y rõ ràng thấy Trương Tử Hề thả lỏng tay lái, sau đó nghiêng đầu lại đây, mang theo mỉm cười, không hề ý nghĩa nói một câu:"Y nhi của tôi thật ngoan."
Chu Tư Y nghe nói như thế, trong lòng có điểm tức giận, người này luôn xem mình như một tiểu hài tử vậy, đô đô miệng quay đầu nhìn ra bên ngoài, không để ý tới ai kia nữa.
Chỉ dùng hai mươi phút, hai người về tới biệt thự, Trương Tử Hề dựa theo lệ thường trước lên lầu tắm một cái, sau đó xuống lầu còn mang theo một bộ lễ phục. Đi đến sô pha, kéo tay Chu Tư Y, đi đến bàn ăn, vừa đi vừa nói:"Y nhi của tôi đói bụng đi?"
Chu Tư Y không có trả lời, nàng sớm quen với việc Trương Tử Hề không có lúc nào là không xem mình như tiểu hài tử rồi. Tựa như rối gỗ, bị động ngồi xuống. Tiếp theo cũng không động, nhìn Trương Tử Hề vì chính mình chuẩn bị hết thảy.
Trương Tử Hề