Chu Tư Y bị Trương Tử Hề ôm vào trong ngực, thoải mái mà yên ổn, chỉ có Trương Tử Hề ôm ấp mới có công hiệu này, nhắm mắt lại cũng sẽ không sợ hắc ám vây quanh bao phủ. Vì thế nàng liền thật sự nhắm hai mắt lại, cẩn thận thể hội bởi vì lâm vào hắc ám, mà ấm áp càng thêm đột hiển.
Nhưng Chu Tư Y vừa nhắm mắt lại, chợt nghe ngoài cửa một tiếng "chị", mở choàng mắt, trong lòng nàng thủy chung nhớ Trương Tử Hề hảo phá hư, cho nên muốn giãy cánh tay còn đang hoàn ở thắt lưng ra, nhưng tựa hồ Trương Tử Hề đã sớm có chuẩn bị, hai tay ôm chặt eo Chu Tư Y, khiến Chu Tư Y trong lúc nhất thời căn bản không thể giãy ra,thể lực của nàng, quá yếu.
Chu Tư Y không kịp hỏi Trương Tử Hề vì cái gì, mắt thấy cửa dần dần bị đẩy ra, bởi vì nhiều năm bất an mà cơ chế bảo hộ sinh ra từ tiềm thức lại khởi động, đeo lên mặt nạ lạnh lùng, nhìn cửa. Trương Tử Hề híp mắt lại một chút, cũng quay đầu nhìn xem, trong ánh mắt mang theo đồng dạng lãnh ý, đó là ánh mắt phòng bị.
Trương Tử Mộng đẩy cửa ra, liền nhìn thấy Trương Tử Hề từ phía sau ôm Chu Tư Y vào trong ngực, hai ánh mắt mang theo đồng dạng lãnh ý nhìn mình, trong lúc nhất thời cũng không biết nội tâm rốt cuộc có cảm thụ gì, là khó có thể tin, là kinh ngạc, là nghi hoặc...... Bất quá, làm cho nàng ấn tượng nhất là, hai ánh mắt giống nhau như đúc, dường như đều xuất từ một linh hồn. Nháy mắt liền thật sâu khắc vào lòng nàng, có lẽ cả đời nàng cũng không thể quên đi.
Nhất thời như mộng, hoàn toàn không biết phản ứng ra sao, ngay cả động tác tiếp theo cũng không biết, tay vẫn còn đặt trên nắm cửa, cả người giống như bị đông lạnh.
Trương Tử Hề cẩn thận quan sát biểu tình cùng phản ứng của Trương Tử Mộng, muốn xuyên qua đó trực tiếp xâm nhập nội tâm của nàng, một lát sau, ánh mắt đột nhiên nhu hoà xuống, chuyển hoán trong lúc đó chính là trong nháy mắt, làm cho Trương Tử Mộng đang lăng lăng nhìn cô cảm thấy ánh mắt lạnh lùng vừa rồi chính là ảo giác.
Trương Tử Hề mỉm cười nhìn Trương Tử Mộng hỏi:"Mộng, có chuyện gì sao?"
"A...... À." Trương Tử Mộng bị Trương Tử Hề hỏi mới giật mình tỉnh lại, giống như vừa mới nằm mộng, sau đó lại phát giác cũng không phải mộng, bởi vì hết thảy trước mắt vẫn là chân thật tồn tại, nàng áp chế bất khả tư nghị cùng nghi hoặc trong lòng, ánh mắt không tự giác nhìn Chu Tư Y có điểm hoảng hốt nói:"Chị, nam nhân ban nãy gọi tên chị, là em trai của Tô tỷ."
"Hả?" Trương Tử Hề nhíu mày một chút, tựa hồ là nhớ tới có một người như vậy, lúc cô 15, Tô Lâm 21, cô vừa cùng Tô Lâm trở thành bằng hữu, Tô Lâm nhiệt tình mời mình đến nhà chị ta chơi, mà mình lại thật sự không muốn ở Trương gia luôn luôn áp lực, liền đáp ứng. Vài lần sau,cô gặp một nam hài, lúc mình ngồi nghe Tô Lâm lải nhải bên tai, luôn ở xa xa nhìn chăm chú vào mình.
Ngay lúc đó tinh thần khiết phích của Trương Tử Hề đang ở sơ kì, cho nên đặc biệt mẫn cảm, phát giác cũng thật chán ghét ánh mắt chuyên chú kia, hỏi Tô Lâm xong, mới biết được đó là thân đệ đệ của Tô Lâm, tên thì cô đã sớm quên mất, chỉ nhớ rõ nam hài kia họ Tô.
Sau lại có một lần, Tô Lâm giúp mình đi lấy đồ uống, nam hài kia rốt cuộc đi tới, nói với Trương Tử Hề:"Xin chào, anh gọi là Tô Vân Trì, anh có thể cùng em trở thành bằng hữu hay không?"
Trương Tử Hề lạnh lùng xoay mặt đi, một chút cũng không muốn nhìn đến nam hài, nói:"Không."
"Vì cái gì?" Tô Vân Trì tựa hồ chưa từ bỏ ý định, tiếp tục chờ mong hỏi:"Vì cái gì em có thể cùng tỷ tỷ trở thành bằng hữu, mà không thể cùng anh trở thành bằng hữu? Chúng ta đều là họ Tô, chúng ta là thân sinh tỷ đệ."
Gương mặt Trương Tử Hề trầm xuống, cô chán ghét bất kỳ ai chủ động tiếp cận, đặc biệt là đàn ông, nam nhân trong mắt cô rất là dơ bẩn, rõ ràng miệng nói yêu, nhưng ở bên ngoài vẫn có bồ nhí, nam nhân luôn luôn thích ngoại tình, những lời này cô không nghi ngờ, nam nhân thật bẩn!
Nhưng nơi này là nhà Tô Lâm, cô chỉ là khách nhân, từ nhỏ Trương gia đã dạy cho cô lễ tiết giáo điều, không cho cô quá mức làm càn, vì thế cô đành phải tùy ý tìm cớ giải thích:"Bởi vì tôi chán ghét người thân thể đầy hơi tiền!"
Tô Vân Trì nhất thời không rõ, suy nghĩ một hồi mới hiểu được, vừa định mở miệng giải thích, lại nghe Trương Tử Hề tiếp tục lạnh lùng nói:"Tuy rằng bây giờ anh còn không nhiễm thượng hơi tiền, nhưng mà, anh là con trai độc nhất của Tô gia, về sau Tô gia nhất định sẽ lọt vào tay anh, mà chị anh là Tô Lâm lại bất đồng, chị ta là con gái, có thể không để ý tới gia nghiệp."
Nói xong, Trương Tử Hề không để ý tới Tô Vân Trì nữa, đi tìm Tô Lâm, chỉ chừa cho Tô Vân Trì một bóng dáng lạnh lùng tới cực điểm, mà bóng dáng này cho đến hôm nay, chưa từng biến mất trong lòng Tô Vân Trì, ngược lại là càng ngày càng rõ ràng.
"Hả" một tiếng, Trương Tử Hề cau mày thầm nghĩ một hồi, liền tỉnh queo nói với Trương Tử Mộng:"Đã biết." Sau đó cái gì cũng chưa nói.
Chu Tư Y khi Trương Tử Mộng nhìn mình, đồng thời, cũng cẩn thận quan sát nữ nhân kêu Trương Tử Hề là "chị", nàng thật sự rất giống Trương Tử Hề, không chỉ dung nhan có ba phần giống, ngay cả quần áo và khí chất cũng tương tự, nàng đột nhiên cảm thấy người này giống như thế thân của Trương Tử Hề vậy.
Nghe Trương Tử Mộng nói, nàng lập tức ý thức được "nam nhân kia" hẳn là chỉ Tô Vân Trì. Trương Tử Hề cũng sẽ ngẫu nhiên đối Chu Tư Y nói chuyện của mình, cho nên Chu Tư Y biết hết hai người, một là bằng hữu duy nhất Tô Lâm, hai là em gái cùng cha khác mẹ Trương Tử Mộng.
Ý thức được người trước mắt chính là Trương Tử Mộng, Chu Tư Y nhướng mày, nếu nàng quay về Trương gia báo tin, quan hệ của hai người không phải nguy hiểm rồi sao? Nàng cảm giác được cánh tay Trương Tử Hề hoàn ở bên hông vẫn rất chặt, cho nên cũng