Cô gái này là một người điên.
Còn là dạng điển hình.
Vừa rồi nghe cái người tên Nặc này gọi "Tiểu Lan", vậy chứng minh bộ xương này có thể chính là Giản Lan? Cho dù là người mù mờ về y khoa như cô cũng nhìn ra được, dựa vào màu sắc bề ngoài của bộ xương thì có thể đánh giá được người đã chết được vài năm. Nói cách khác, Giản Lan đã mất từ lâu.
Vốn không có ấn tượng sâu sắc với người bạn thân hồi trung học này, sau đó lại bởi vì hiểu lầm cô ấy là hung thủ đã bắt cóc Lạc Xuyên và Ngạn Bác mà ghi hận, nhưng bây giờ lại đột ngột biết được Giản Lan đã sớm trở thành một bộ xương trắng, tâm trạng Lương Tiểu Nhu bây giờ không thể nói là không phức tạp.
Nhưng cho dù Giản Lan là đảm đương vị trí thế nào và có tác dụng gì trong vụ bắt cóc này, nhưng điều khiến Lương Tiểu Nhu yên lòng đó là cô ấy vẫn là Giản Lan của ngày xưa, vẫn là cô gái dịu dàng, hiền lành tử tế trong ký ức mười năm về trước của Lương Tiểu Nhu. Ít nhất khẳng định cũng không giống như Nặc, có hai nhân cách, tâm tính cẩn thận tới mức biến thái, vì đạt được mục đích riêng mà không từ thủ đoạn, tàn nhẫn vô tình.
Cô thật sự không dám tưởng tượng, Lạc Xuyên ở trong tay cô gái này, sẽ bị tra tấn ra nông nỗi gì?
Lương Tiểu Như trợn mắt nhìn Nặc, cơ thể khẽ động đậy, rồi lại bị người đàn ông cao gầy luôn đứng một bên canh chừng cô đè chặt bả vai cô lại.
Giống như không để ý đến động tác nhỏ của Lương Tiểu Nhu, Nặc vẫn ôm chặt lấy bộ xương hoàn chỉnh ấy, khẽ cúi xuống, miệng đến gần xương tai, như đang thì thầm điều gì, nét mặt cũng như đang nhớ lại chuyện xưa, tình cảm chân thành sâu đậm. Thực tế thì nhìn kỹ sẽ có thể nhận ra được bộ xương này sạch sẽ đến thế nào, sạch sẽ hơn mức độ của một bộ xương của con người, có thể tưởng tượng, bộ xương này mỗi ngày đều có người cẩn thận chà lau, có thể cũng không chỉ một lần.
Có lẽ ngoài việc chà lau, còn có vuốt ve và hôn, cho nên bề mặt bộ xương mới có thể sáng bóng và trơn nhẵn đến như vậy. Ở trong mắt Nặc, đây không phải là một bộ xương lạnh lẽo, mà là Giản Lan – người yêu của cô ta.
Qua một hồi lâu, Nặc mới uể oải ngẩng đầu lên, liếc nhìn Lương Tiểu Nhu.
Cái nhìn này, giống y như lúc Nặc ngước lên sau khi cắn Lương Tiểu Nhu, thay đổi thái độ, cảm giác cả người toát ra cũng hoàn toàn đổi khác. Tất cả xúc cảm dịu dàng biến mất, bề ngoại chỉ còn lại sự căm ghét, lo lắng, buồn bực, bất lực, vô tình, lạnh lùng, tàn nhẫn và những cảm xúc không thể diễn đạt đối với tình địch.
"Thời gian vẫn còn sớm, đám lính lác của cô thì đã bị cô bỏ lại, trong một khoảng thời gian cũng không thể tìm được nơi đây để đến. Madam Lương, không bằng để tôi kể cho cô nghe một câu chuyện ha?" Nặc ôm bộ xương, từ từ mở miệng nói.
"Tôi không có tâm trạng nghe cô kể chuyện gì hết." Lương Tiểu Nhu trợn mắt tỏ vẻ khinh miệt, trả lời lạnh lùng.
"Hữm? Không có tâm trạng? Nhưng mà phải làm sao đây, giờ tôi lại rất có tâm trạng kể chuyện xưa, nếu cô không nghe tôi nói, tôi sẽ không vui; nếu tôi không vui, tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa đâu, ví dự như bẻ gãy cái tay của ai đó nhĩ?" Khóe miệng của Nặc hơi nhoẻn lên, nói với giọng điệu hào hứng.
"Cô!" Lương Tiểu Nhu nghiến răng nghiến lợi, tinh thần càng suy sụp hơn, dáng vẻ phục lòng một cách bất lực lại không cam lòng, "Cô kể đi."
Cô còn cách nào khác đây, miễn là Lạc Xuyên vẫn ở trong tay bọn họ, thì cô cũng chẳng còn cách nào khác nữa. Cho dù cô có hàng ngàn hàng vạn kế hoạch, nhưng nếu trong số các kế hoạch đó sẽ gây nên dù chỉ chút tổn hại đến sự an toàn của Lạc Xuyên, cô cũng sẽ kiên quyết không sử dụng, kể cả khi hậu quả gây bất lợi với chính cô.
"Đã từng có một cô bé..." Giọng nói thấp âm u từ từ vang lên trong căn phòng quỷ dị.
Đã từng có một cô bé, sức khỏe từ nhỏ đã không tốt, còn có bệnh tim bẩm sinh rất nghiêm trọng, em rất muốn chơi cùng với mọi người, nhưng người chung quanh đều ngại sức khỏe của em quá yếu nên không muốn tiếp xúc với em. Từ đó em vẫn luôn sống cô độc như thế, cho đến trung học, cho đến khi gặp Lương Tiểu Nhu.
Lương Tiểu Nhu rất tốt với em, thường xuyên bảo vệ em, cũng chỉ có Lương Tiểu Nhu, sẵn sàng giang rộng vòng tay khi mà những người khác đang quay lưng lại với em, sẽ vuốt đầu em và cười đầy dịu dàng. Cho nên, ở trong lòng cô bé, Lương Tiểu Nhu đã sớm không còn là bạn trung học đơn giản như vậy nữa, không biết bắt đầu từ khi nào, sự tồn tại của Lương Tiểu Nhu đã trở thành động lực và là mong ước lớn nhất mỗi ngày của em.
Cách thức xưa cũ lại đơn giản, cô bé thích Lương Tiểu Nhy một người thông minh thẳng thắng vẫn luôn làm bạn bên cạnh mình, lại có phong thái kiêu ngạo giống như một ngôi sao. Nhưng trời sinh em có tính ngại ngùng nên ba năm trôi qua em cũng chỉ lặng lẽ nhìn Lương Tiểu Nhu, cũng không dám mở miệng bày tỏ nỗi lòng của mình. Tới sau khi tốt nghiệp trung học, bởi vì bệnh tim của em tái phái mà đành phải theo người nhà sang Đức chữa bệnh, lại nói với Lương Tiểu Nhu là đi du học nước ngoài. Mà ở nước ngoài, ngoài việc bản thân phải chịu sự hành hạ của bệnh tật, thì cũng là ngày đêm nhung nhớ Lương Tiểu Nhu, chưa từng gián đoạn.
Cô bé trong hoàn cảnh như thế, đã quen biết Nặc Evans, thiên kim của một gia đình danh y có tiếng, tài năng bẩm sinh, tuổi còn trẻ đã trở thành bác sĩ khoa ngoại có kỹ thuật cao, kỹ thuật giải phẩu cũng đạt tới mức hoàn hảo. Một lần tình cờ, Nặc gặp được cô bé Giản Lan này, gần như ngay lập tức đã bị vẻ đẹp dịu dàng mỏng manh tiêu biểu của một cô gái phương Đông làm tâm hồn mê mẩn, nên bị ám ảnh sâu sắc. Bác sĩ Evans có phong cách làm việc kiêu căng táo bạo, tâm tư lại cẩn thận kín đáo sau lần gặp thứ hai, đã thực hiện việc tấn công theo đuổi Giản Lan một cách điên cuồng.
Đáng tiếc thay, hoa rơi có ý nhưng nước chảy vô tình. Cho dù Nặc biểu hiện thế nào, trong đôi mắt của cô gái phương Đông dịu dàng này cũng không có Nặc. Từ bỏ không phải là phong cách của Nặc, vì thế mà Nặc đã bỏ rất nhiều thời gian để trở thành bạn tri kỷ của Giản Lan, cũng biết người mà cô bé này thật sự thích là ai. Ghen tị thì thế nào, bất lực thì thế nào, nhưng người mình thích lại không thích mình, Nặc còn có thể làm được gì. Hơn nữa, khi Giản Lan ở Đức đến năm thứ năm thì đề xuất chuyện phải về nước, Nặc cũng vui vẻ nói muốn đi cùng.
Nặc biết mục đích về nước của Giản Lan là gì, cho dù Nặc không được phép đi cùng, nhưng vẫn luôn giữ sự nhiệt tình cùng quan tâm đối với Giản Lan sau khi về nước. Giản Lan muốn đi gặp người bạn thân trung học ngày xưa kia, cũng chỉ để gặp thôi; bản thân Nặc mang hai dòng máu Trung Đức lúc nhỏ cũng thường nghe mẹ nói, không có được mới là thứ tốt nhất, chờ sau khi thật sự gặp được rồi, Giản Lan mới có thể nhận ra, ai mới là người tốt với mình nhất.
Nặc cho rằng, lần về nước này của Giản Lan không phải là sự kết thúc, mà là một khởi đầu mới hoàn toàn. Với Giản Lan, hay với bản thân Nặc, cũng là như thế. Nặc cũng thả lỏng để tâm trạng thư giãn, hết lòng bắt đầu chờ đợi Giản Lan trở về.
Nhưng ai biết được, kết quả Nặc chờ lại là cái chết của Giản Lan.
Giản Lan chết rồi, lòng của Nặc cũng chết theo.
"Là cô hại chết em ấy..." Nặc ôm bộ xương, yếu ớt nói. "Cô có biết tôi hận cô nhiều thế nào hay không? Cô khiến cho người con gái tôi yêu nhất chết đi, khiến tôi nếm phải mùi vị đau khổ thế này, cho nên kể từ ngày đó tôi đã bắt đầu thu thập tất cả thông tin về cô, âm thầm chờ đợi, cũng chỉ cũng muốn cho cô nếm thử một chút mùi vị giống y như vậy... Vấn đề là, không nghĩ tới muốn cho người như cô rung động lại khó đến như vậy, rõ ràng là gã bạn trai nước ngoài đầu tiên và cả Sếp Cao cũng đều không phải, cho đến sau này khi Madam Mã xuất hiện, tôi hiểu được, tôi tìm được người mà mình muốn tìm, là người mà chỉ cần tôi tra tấn cô ta thì cô sẽ sống không bằng chết..."
Nghe lời Nặc mới nói, 4 năm trước Giản Lan đã trở về, cậu ấy có tìm đến mình sao? Mà cái chết của cậu ấy, lại có liên quan gì đến mình? Tại sao Nặc lại nói là do mình hại chết cậu ấy?
"Ha ha, xem ra Madam Lương thật đúng là quý nhân hay quên. Cô thật sự không nhớ rõ à?" Nặc thả bộ xương mềm nhẹ của Giản Lan lên giường,