Mã Lạc Xuyên lái xe đến sân đánh trận, lúc lái xe cũng không suy nghĩ gì, nhưng khóe miệng thì vẫn luôn treo một nụ cười.
Có những việc, cả hai đều không nói với đối phương, nhưng dường như trong lòng Mã Lạc Xuyên đã nhận thấy. Thực tế thì chỉ cần là Tiểu Nhu, chuyện gì cũng tốt. Cho dù là em ấy mang đến cho mình điều gì, sự tồn tại của em ấy, với bản thân mình mà nói, đã là một món quà và sự bất ngờ lớn nhất rồi.
Cho nên trong suốt quá trình lái xe, Mã Lạc Xuyên vẫn rất im lặng, nét mặt thư giãn, giống như nửa giờ trước cũng không hề bị cơn đau hành hạ, chỉ có sắc mặt trông vẫn còn chút nhợt nhạt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến gương mặt hoàn mỹ của cô, nét mặt trang nghiêm lại lạnh lùng bình tĩnh, vẫn luôn giữ vững tư thế kiêu ngạo.
Đậu xe vào bãi giữ xe chuyên dụng ở sân đánh trận, Mã Lạc Xuyên xuống xe sau đó liếc nhìn đồng hồ, đã qua 8 giờ, đúng lý thì sân đánh trận đã sớm đóng cửa, nhưng vào lúc này, cửa lại nửa mở, với một cảm giác bí ẩn, nhưng đang thu hút, lại như đang chào đón.
Ánh mắt Mã Lạc Xuyên lóe sáng, nghĩ tới cảnh tượng lần đầu cô đến nơi này, khóe miệng hơi gợi lên, bỏ tay vào trong túi áo gió, từ từ đi vào.
Sân đánh trận trong đêm, từng cơn gió nhẹ thổi qua, có vẻ rất im ắng, nhưng dường như lại xuất hiện một cảm giác không giống như thường ngày. Bụi cỏ bị gió đêm thổi qua phát ra những tiếng xào xạc. Ánh mắt Mã Lạc Xuyên trở nên tập trung, định thần nhìn về một phía nào đó.
Khung cảnh tối đen như mực, nhưng nhờ vào khả năng quan sát trong đêm của Lạc Xuyên, có thể mơ hồ nhìn thấy có thứ gì đó ở sau đống lốp xe chồng lên nhau, trông không lớn, ánh sáng lóe lên mờ nhạt, giống như ánh sáng lập lòe của đom đóm trong những ngày hè.
Mã Lạc Xuyên khẽ nhíu mày, sau khi cảm giác được bầu không khí xung quanh không có gì nguy hiểm, mới từ từ đi qua đó.
Quả nhiên, giấu bên dưới cỏ, một khẩu súng lục lờ mờ hiện ra, Mã Lạc Xuyên vừa nhìn đã nhận ra đây là một khẩu súng đồ chơi, bên cạnh còn có một tờ giấy hình vuông nhỏ, được viết bằng bút dạ quang. Mã Lạc Xuyên cúi người xuống nhặt lên, khóe miệng cong lên mỉm cười nghiền ngẫm.
Trên tờ giấy nhỏ viết: Mục tiêu là 5 quả bong bóng, trong vòng 5 giây bắn trúng hết sẽ có thưởng.
Chữ viết rồng bay phượng múa, thật dễ phân biệt.
Đây là... người nào đó đang chơi trò chơi với cô, hay là thi bắn súng? Mã Lạc Xuyên rũ mắt xuống khẽ mỉm cười, nụ cười đầy cưng chiều chỉ thuộc về người nào đó.
Nhiệm vụ quá đơn giản, nhưng mà, mục tiêu ở đâu? Mã Lạc Xuyên nhìn quanh bốn phía.
Giống như biết được suy nghĩ trong lòng cô, bỗng nhiên từ mọi ngóc ngách bay ra những quả bong bóng đủ mọi màu sắc, bay về những hướng khác nhau.
Mã Lạc Xuyên tự nhiên bình tĩnh giơ khẩu súng lên, nhắm mục tiêu, bắn xuyên qua từng quả, động tác xinh đẹp, rõ ràng dứt khoát, thái độ kiêu ngạo lạnh lùng, hoàn thành nhiệm vụ một cách rất thoải mái.
Dĩ nhiên thoải mái, nhiệm vụ ngây thơ đơn giản đến như vậy, không, phải nói là trò chơi thì thỏa đáng hơn. Đừng nói là cảnh sát được huấn luyện bắn súng chuyên nghiệp, dù chỉ là người bình thường hay chơi bắn súng, muốn đạt tiêu chuẩn cũng quá dễ dàng. Cho nên nói, điểm quan trọng không phải bong bóng, mà là thứ bên trong bong bóng?
Sau khi quả bóng cuối cùng bị bắn trúng, thì có một tờ giấy rớt xuống, Mã Lạc Xuyên bước đến, nhặt tờ giấy lên, vẫn là nét chữ quen thuộc, trên giấy chỉ có duy nhất một chữ cái: M.
Chữ viết Hoa, lại hơi ánh lên chút tím của sắc xanh, mang theo hương vị bí ẩn hấp dẫn. Ít nhất tối nay cũng phải như thế. Mã Lạc Xuyên cầm tấm thẻ, nhíu mày, M? Là có ý gì? Trong đầu hiện lên một vài suy nghĩ có liên quan đến chữ cái này, nhưng lại không cảm thấy phù hợp với bầu không khí hiện tại.
Được rồi, cô cảm thấy hơi có chút thất bại mà thừa nhận: Suy nghĩ của ai kia, có đôi khi thật sự rất khó hiểu.
Lúc này, ở trong bụi cỏ lại phát ra một âm thanh nhỏ, giống như tiếng động cơ, Mã Lạc Xuyên khom người tìm kiếm nơi phát ra tiếng, lại cảm giác được có thứ đụng vào chân mình, sau đó thì ngừng lại. Mã Lạc Xuyên nghiêng đầu sang tò mò nhìn, là một chiếc xe đồ chơi điều khiển từ xa, trên xe cũng chèn một tờ giấy, vẫn giống như cái lúc nãy, cùng một nét chữ, vẫn chỉ có duy nhất một chữ, chẳng qua lần nào là viết một chữ: a.
Cô vẫn không hiểu là gì.
Hai ngón tay Mã Lạc Xuyên kẹp tờ giấy, đi đến trước cẩn thận quan sát một lúc mới chịu từ bỏ, không có chút dấu vết gì để cô theo dõi. Xem ra lần này ai đó thật sự chuẩn bị rất kỹ càng, Mã Lạc Xuyên gật đầu như đã suy nghĩ được gì.
Chiếc xe điều khiển từ xa mô phỏng xe đua địa hình bật đèn pha xe, cố gắng thu hút sự chú ý của Thanh tra cao cấp MBA đang quan sát tờ giấy một cách thích thú, chạy lên một đoạn ngắn, sau đó lại xoay một vòng, đưa đuôi xe về phía Lạc Xuyên, còn ủn ủn mông, giống như đang bảo cô đi theo nó.
Mã Lạc Xuyên mỉm cười, không biết là đang cười xe hay là cười người đang điều khiển xe, trong lòng cũng trở nên bắt đầu chờ mong, tiếp theo Tiểu Nhu sẽ mang đến cho cô những gì nữa đây.
Sân đánh trận này, ngoài cái lần nghe đến chuyện của Vương Chính Hồng cô đi thẳng đến thì sau đó cô cũng không có đến nơi này nữa, cho nên cô cũng không quá quen thuộc nơi này. Xe điều khiển vẫn giữ tốc độ thích hợp chạy về phía trước, không nhanh không chậm, cô ở phía sau bước theo cũng rất thoải mái, cho đến khi đến một căn nhà bị bỏ hoang.
Lúc đi còn khoảng mấy chục mét, xe điều khiển ngừng lại, Mã Lạc Xuyên cũng dừng bước, lúc này hai bên đường bỗng nhiên hiện lên hai hàng đèn nê ông nhỏ đủ mọi màu sắc, tạo ra một con đường tô điểm ánh sáng rực rỡ lãng mạn từ vị trí của Lạc Xuyên kéo đến cánh cửa căn nhà.
Mã Lạc Xuyên mỉm cười, cất hai tờ giấy dạ quang vào trong người, từng bước một đi vào.
Mới vừa bước vào cả căn nhà tối om, Mã Lạc Xuyên không nhìn thấy được gì, lại nhạy cảm nghe thấy tiếng gió thổi qua quần áo đung đưa , sau đó lại có một hơi thở xa lạ đến trước mặt, khi hơi thở đó sắp chạm đến cô, cô liền lách người đi, tránh né, đồng thời duỗi tay phải ra, lắng nghe âm thanh trong đêm để nhận dạng, chế trụ bả vai của người tới một cách chuẩn xác.
Cầm nã thủ chụp lấy xương bả vai của người tới, chỉ cần cô dùng thêm sức, thì xương cánh tay của người này sẽ bị trật ngay. Người tới sợ tới mức kêu to: "Anh rễ!"
"Tiểu Cương?" Mã Lạc Xuyên buông tay, ngạc nhiên nhìn "người đánh lén", "Em ở đây làm gì?"
Lương Tiểu Cương làm hành động như đang xoa nắn bả vai mình, nhỏ giọng than thở nói: "Quả nhiên em chỉ biết chuyện này không phải dễ làm, cũng còn may, suýt chút nữa là vai của em bị tháo ra luôn rồi...", sau đó lại ngước mặt lên nhìn "anh rễ" thân ái của cậu nghịch ngợm hành lễ, "Báo cáo Madam, em chỉ là một người chuyển phát nhanh." Cậu nói xong thì lấy từ trong túi ra một tờ giấy hình vuông có viết chữ "r", trịnh trọng đưa cho Mã Lạc Xuyện, "Đây, xin ký nhận."
Lại thêm một chữ?
Mã Lạc Xuyên giơ ba tờ giấy lên, mặt không đổi sắc, chỉ hơi nhíu mày, hiện lên một chút ngạc nhiên lẫn tò mò, và cũng không thể nào không mỉm cười.
"Em có thể nói cho tôi biết, chuyện này rốt cuộc là sao, với lại, chị em đâu?"
Lương Tiểu Cương làm động tác tay không thể nói được, "Mong anh rể hiện tại đừng nôn nóng, tới đúng lúc người mà anh rể nhung nhớ tự nhiên sẽ xuất hiện. Bây giờ...", Tiểu Cương quay người đi, chạm lên tường, bấm công tắc. "Mời anh rể lên lầu thưởng thức một chút."
Lầu một trong khoảnh khắc mở ra sáng ngời, Mã Lạc Xuyên chớp mắt, khi mắt đã quen được với ánh sáng mới bị những thứ xuất hiện trước mắt mang đến xúc động.
Trên bốn bức tường được dán đầy hình, tất cả đều là ảnh chụp của cô. Hơn nữa còn mang theo dấu ấn trưởng thành của cô, từ nhỏ đến lớn, không thiếu một tấm nào, còn có rất nhiều hình mà ngay cả cô cũng không có ấn tượng, Lạc Xuyên không khỏi hoài nghi có phải tất cả hình ảnh trong album ở nhà đều bị lấy đến dán ở đây hay không...
Cho tới sau đó, biến thành hình chụp chung của hai người.
Có những hình chịp khi cả hai nghỉ lễ đi du lịch, cũng có hình hai người kề mặt thân thiết với nhau, thậm chí còn có hình ai đó nhân lúc cô ngủ say mà chụp... Mà tấm hình cô thích nhất lại được phóng lớn, để ở một vị trí rất nổi bật.
Trên hình, Tiểu Nhu ôm eo cô từ phía sau, mặt của hai người tựa gần vào nhau, tóc dài quấn quanh, cô mím môi mỉm cười, Tiểu Nhu thì cười đến mắt và chân mày như muốn bay lên, tràn đầy tình cảm. Một tấm ảnh được chụp khéo léo nay phóng lớn và gắn vào trong khung ảnh một cách rất khác biệt, đẹp đẽ đến như vậy.
Mã Lạc Xuyên đến gần, ngước mắt lên nhìn, vuốt ve cạnh khung hình, ánh mắt nhạy bén, lại lấy ra một tờ giấy dạ quang ở chỗ lõm bên dưới khung hình, tờ giấy lần này với cái Lương Tiểu Cương vừa mới đưa cho cô giống nhau như đúc, chữ cái cũng y như vậy.
Mã Lạc Xuyên quay lại đưa mắt nhìn quanh, Lương Tiểu Cương mặt không biến sắc đút tay vào túi đứng quan sát kịch vui sau khi nhận được cái nhìn của cô thì rút đi sự trêu chọc trong ánh mắt, tay dang rộng, ý nói "anh rễ" đi theo cậu đi, vừa dẫn cô đi vừa khẽ nói: "Mấy tấm hình được không? Mỗi một tấm đều là do chị hai em tự tay dán lên, chị ấy vì chuyện này đã bỏ rất nhiều tâm tư... Có một số hình cũ bị hư, chị ấy cũng đặc biệt đi khôi phục lại, cố gắng làm cho mỗi một bức ảnh đều giữ được phong thái xinh đẹp nhất của chủ nhân tấm hình..."
Mã Lạc Xuyên mặc cho Tiểu Cương nói huyên thuyên dông dài, cô không nói một lời, khóe môi chỉ hơi gợi lên một độ cong nhẹ, nét cười trong đôi mắt càng sâu hơn.
Sau khi lên tới lầu hai, Lương Tiểu Cương xong chuyện rút đi, trốn vào một góc, mà Mã Lạc Xuyên lại một lần nữa mở to hai mắt, trong đôi mắt chứa đựng một sự ngạc nhiên như có chút không thể tin nỗi.
So với sự đơn giản và phóng khoáng ở lầu một, lầu hai lại có vẻ hết sức lãng mạn và hoa lệ. Sau khi được bố trí một cách tỉ mỉ, dáng vẻ ban đầu của nó đã không còn nữa, hiện ra một quyển sách bịn rịn quyến luyến.
Ánh sáng được vô tình điều chỉnh trở nên tối đi mập mờ, những quả bong bóng đủ mọi màu sắc và hình dáng từ nhỏ tới lớn rải rác khắp mọi nơi, trên mặt đất phủ kín những bông hoa đỏ rực với lá vàng, từ trần nhà rũ xuống một tấm màn ảo mộng, thậm chí ở trong một góc còn để hai cái máy thổi bong bóng, vẫn đang tiếp tục thổi bong bóng, tiếng nhạc nhẹ trữ tình như bùa chú nhảy múa trong không khí, tất cả mọi thứ tươi đẹp và thanh lịch, lại cũng đặc biệt bộc lộ đủ sự lãng mạn mộng ảo.
Khóe miệng Mã Lạc Xuyên không ngừng nhoẻn lên, rất muốn bắt lấy