Mã Lạc Xuyên bây giờ đang thả mình trên chiếc ghế sô pha lớn của Pháp trong nhà riêng của mình, nhàn nhã nghe nhạc, tay thì lật tạp chí, trong khi mẹ của thì vừa bận rộn ở trong bếp, nhưng cũng không quên quan tâm cô. "Lạc Xuyên, cẩn thận một chút, coi chừng đụng đến chân, bác sĩ nói con cần phải nghỉ ngơi cho thật tốt."
"Biết rồi mẹ." Giọng nói của Mã Lạc Xuyên không hề lạnh lùng giống khi ở bên ngoài, nhẹ nhàng một cách đáng ngạc nhiên.
Ding dong —— tiếng chuông cửa reo lên.
Mã Lạc Xuyên nhướng mày, đám đồng nghiệp MBA của cô đầu giờ chiều đã ghé qua, giờ này còn ai đến nữa?
Ngăn lại mẹ đang tính đi ra trước, Mã Lạc Xuyên không để ý mà nhảy cà thọt đi ra mở cửa, sau đó, tầm mắt như ngưng đọng lại.
...
Ngoài cửa, là một gương mặt vô cùng xinh đẹp. Hai gò má đỏ ửng cho thấy vừa mới vận động xong, đôi mắt long lanh, ánh sáng tản ra tràn đầy sắc màu, còn che dấu một chút bối rối vì mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Cô ấy có chút vụng về vẫy tay chào, "Hi."
Nhìn gương mặt đối diện hoàn toàn không có một chút phản ứng, trong lòng Lương Tiểu Nhu thật rối bời, cô ấy sao lại không có một chút phản ứng vậy, cô leo 17 lầu mà muốn tắt thở đến nơi rồi, biết trước vậy thà không tới...
Mã Lạc Xuyên đứng tựa người ở cửa, một người luôn phản ứng nhanh nhẹn như cô thế nhưng lại ngớ người ra chết trân tại chỗ. Không nghĩ tới, người này sẽ đến thăm mình, xem ra hôm nay cứu cô ấy đúng là một sự lựa chọn sáng suốt. Thậm chí chỉ vì được như bây giờ, cũng đáng.
Sáng hôm nay, cô nghe được tin tức của cấp dưới, nói Dũng đá và Đới Quý đồng thời xuất hiện tại nhà hàng Nhuận Phát, cô liền có linh tính sẽ xảy ra chuyện. Cho nên cô ngay lập tức chạy đến để giám sát, dĩ bất biến ứng vạn biến*. Sau đó, lại rất bất ngờ khi nhìn thấy Lương Tiểu Nhu. Tiếp theo, đôi mắt nhạy bén của cô phát hiện ra quả lựu đạn kia, không cần suy nghĩ cũng chẳng có đắn đo, cô liền xông ra ngoài. Chờ đến khi cô ấy kịp phản ứng, cô đã kéo cái đồ ngốc đó về phía sau, chụp lấy quả lựu đạn.
*Dĩ bất biến ứng vạn biến: lấy cái bất động đối phó với nhiều cái manh động.
Sau đó, cũng từng hỏi lại bản thân, tại sao khi đó lại liều lĩnh lao ra ngoài như vậy? Dĩ nhiên là vì cứu người, điều này không thể nghi ngờ. Tận đáy lòng của cô đã trả lời chính mình như thế. Cơ mà, người mà cô muốn cứu rốt cuộc là Đới Quý, hay là cái đồ ngốc kia đây?
Mẹ Mã cảm thấy kỳ lạ, vừa mới nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng chuông cửa, sau đó lại nghe thấy tiếng con gái mở cửa, tại sao sau đó không có âm thanh gì nữa?
Bà khó hiểu đi ra khỏi nhà bếp, thì nhìn thấy con gái đang chống chân dựa lên cửa, vẫn không nhúc nhích, ngoài cửa có một người con gái xinh đẹp nhìn thoáng qua hình như rất lúng túng đang đứng ở đó, cũng có vẻ ngơ ngác. "Lạc Xuyên, sao con không cho người ta vào nhà? Đứng trơ ở đó làm gì?"
Mã Lạc Xuyên định thần lại, nghiêng người về phía sau, chân mày cong lên. "Mời vào."
"Ái chà, cô gái xinh đẹp này, con là?" Mẹ Mã nhiệt tình tiếp đón, ánh mắt của bà đảo qua người Mã Lạc Xuyên. "Lạ Xuyên sao không giới thiệu một chút?"
Mã Lạc Xuyên cười cười nhưng không ai nhận thấy, giới thiệu một cách ngắn gọn. "Là bạn."
Bạn? Băng sơn Mã Lạc Xuyên này lại xem cô là bạn? Chắc chỉ là lời nói khách sáo? Lương Tiểu Nhu chớp mắt vài cái.
À, dì phía trước này có gương mặt giống Mã Lạc Xuyên cỡ khoảng sáu, bảy phần, có vẻ là một người phụ nữ rất dịu dàng, chắc là mẹ của cô ấy đi. Lương Tiểu Nhu không hiểu vì sao lại có chút khẩn trương, nhanh chóng nở một nụ cười lễ phép, "Chào dì, con gọi là Lương Tiểu Nhu, là bạn trong Sở Cảnh sát của cô ấy." Cô giơ giỏ trái cây trong tay lên, nghiêm túc nói tiếng xin lỗi. "Trên thực tế lần này," ngập ngừng, "Lạc Xuyên bị thương một phần cũng bởi do con mà ra, con cảm thấy rất có lỗi."
"Tình huống cụ thể thì dì cũng có nghe Lạc Xuyên kể rồi." Mẹ Mã nhận lấy giỏ trái cây, nở một cười dịu dàng. "Lúc đó là do nó không cẩn thận mới làm bị thương đến xương, huống chi cứu người là chức trách của nó. Con cũng đừng quá để ý. Con nói có phải vậy không, Lạc Xuyên?"
"Vâng?" Thanh tra Mã bị gọi tên giống như đi lạc vào cõi thần tiên, toàn bộ chú ý luôn đặt ở trên người Lương Tiểu Nhu trong lúc nói chuyện, sau đó thốt lên hai từ. "Không phải."
Mẹ Mã và Lương Tiểu Nhu đồng thời ngây người.
Mẹ Mã suy nghĩ: Con gái sao lại nói như thế? Chẳng lẽ thật sự muốn trách người ta?
Lương Tiểu Nhu suy nghĩ: Quả nhiên, cái cô này đúng là không nể tình. Cô, cô muốn về nhà!
"Được rồi, ở đây để con." Mã Lạc Xuyên thầm buồn cười nhìn biểu hiện trên mặt của hai người bọn họ, đẩy mẹ của cô về hướng nhà bếp. "Mẹ, mẹ không phải nói còn chưa làm xong việc ở trong bếp sao? Mau đi đi."
Chờ mẹ của cô biến mất vào trong nhà bếp,