Chờ đến khi mọi người chạy đến nơi phát ra tiếng thét chói tai, một đám người đã tập trung ở đó, có một người đàn ông nằm ở giữa vòng vây.
Cổ Trạch Sâm Sâm với kinh nghiệm pháp y dày dạn cúi người sờ vào cổ của người đàn ông, sau đó kiểm tra đồng tử của hắn ta, thấy đã giãn ra. Anh đứng dậy, nhìn Lương Tiểu Nhu lắc đầu, "Chết rồi."
Lương Tiểu Nhu khẽ gật đầu, lấy ra thẻ cảnh sát, "Tôi là Thanh tra cao cấp Tổ Trọng án Lương Tiểu Nhu. Nơi này đã trở hành hiện trường của vụ án, bất cứ ai cũng không được rời khỏi đây."
Cao Ngạn Bác dẫn theo các đồng nghiệp Tổ Pháp chứng tiến hành thu thập chứng cứ ở chung quanh hiện trường, Cổ Trạch Sâm kiểm tra sơ bộ thi thể, Lương Tiểu Nhu thì cho cấp dưới khám xét và lấy thông tin từ những người có mặt tại đó. Mỗi người một việc, thật tự nhiên mà ăn ý.
"Những người ở đây đều có khả năng chính là hung thủ giết người. Cậu Thắng, trông chừng bọn họ, cho dù như thế nào cũng không để cho bọn họ rời khỏi đây; Nhiễm Nhiễm, Thạc Tử đi lấy khẩu cung từng người; Thẩm Hùng, gọi điện về Tổng bộ, yêu cầu trợ giúp." Lương Tiểu Nhu ra lệnh mọi người đâu vào đấy, nét mặt nghiêm túc. Vào thời điểm nghe được tiếng thét chói tai, cô đã hoàn toàn thu hồi vẻ mặt vui đùa trong "Trò Chơi Sinh Tồn", sớm trở lại là Madam Lương ngày thường khôn khéo giỏi giang, làm việc nhanh như gió mạnh như sét.
"Phù ——" Lương Tiểu Nhu khẽ thở dài, có chút thất vọng. Thật không nghĩ đến thời gian rảnh rỗi không phải công tác đi chơi đánh trận cũng gặp phải án mạng, đây gọi là cảnh sát đặc biệt có lực hấp dẫn với án mạng sao?
Đành chấp nhận, đi đến bên cạnh Cổ Trạch Sâm đang kiểm tra thi thể, hỏi: "A sâm, chết như thế nào."
"Nạn nhân ngoài phần cổ, trên người không có vết thương rõ ràng. Bước đầu suy đoán, có lẽ phần cổ bị thương dẫn đến tử vong." Ngoại trừ là "Thê nô của vợ", Cổ Trạch Sâm cũng rất tận chức trách và chuyên nghiệp trong công việc.
"Có phải là bị súng thật bắn không?" Thẩm Hùng chen vào nói.
"Vết thương do súng thật gây ra sẽ rộng từ 9mm đến 1cm, hơn nữa miệng vết thương sẽ lật ra bên ngoài. Nhưng vết thương của người này chỉ rộng từ 3 đến 4 mm", Cổ Trạch Sâm vừa dùng thước đo ước lượng vừa trả lời, "Cộng thêm miệng vết thương cũng không lật ra bên ngoài, có thể khẳng định bị thương không phải bởi súng thật."
"Ừm." Lương Tiểu Nhu nghiêm túc lắng nghe, trầm ngâm "Nói cách khách nạn nhân có khả năng bị tấn công bởi hung khí nhọn dài hoặc bị súng hơi có độ Jun* cực mạnh bắn?" Nhưng đánh trận không phải đều là dùng đạn màu hoặc là đạn BB của súng hơi hay sao?
*Năng lượng viên đạn là Jun ( 1J = 1kgm2/1s2).
"Không loại trừ khả năng này." Cổ Trạch Sâm gật đầu đồng ý với quan điểm của cô, "Có điều, đạn súng hơi không đủ để giết người. Xem ra phải đưa thi thể trở về tiến hành giải phẫu mới có câu trả lời. Hơn nữa, tôi còn phát hiện ra cái này." Nói xong, anh dùng nhíp gấp ra một gói nhỏ nhét trong túi áo nạn nhân, bên trong có mấy viên nhỏ màu trắng. "Xem, hình như là ma túy."
"Sao? Còn có cả ma túy?" Lương Tiểu Nhu đem gói nhỏ giao cho đồng nghiệp Tổ Pháp chứng mang về hóa nghiệm, theo thói quen mím môi lại "Còn dính dáng đến cả ma túy? Lần này thật sự nghiêm trọng."
Quả nhiên, cách đó không xa phát hiện được một người bị thương, là một người đàn ông mặc trang phục chú hề, bị