Trong trung tâm thương mại.
Diệp Chí Văn mặc bộ đồ chú hề quen thuộc của mình, đứng ở trong sảnh lớn, phía sau dựng một tấm biển lớn "Lễ Hội Ăn Mừng Phòng Chống Ma Túy", làm ảo thuật với mấy đứa bé vây xung quanh mình.
"Anh ơi, anh ơi, em muốn làm con thỏ!" Một bé trai nũng nịu nói với anh ta.
"Được, chờ một chút."Diệp Chí Văn ôn hòa cười, bắt tay vào làm bong bóng dài, hai ba lần, một chú thỏ dựng thẳng hai tai trông rất sống động đã nằm ở trên tay anh ta. Diệp Chí Văn đưa qua, "Đây, con thỏ nhỏ đáng yêu này tặng cho em."
Anh ơi...
Khóe miệng anh ta nhoẻn cười ôn hòa, ánh mắt đột nhiên có chút nham hiểm.
Anh ta đã bao lâu không được nghe cái xưng hô này?
Còn nhớ cách đây không bao lâu, thường xuyên nghe thấy tiếng nói quen thuộc liên tục gọi bên tai: anh hai, anh hai, lúc đó bản thân vẫn luôn phàn nàn bởi vì cảm thấy quá phiền vì tính trẻ con của nó.
Nhưng chớp mắt một cái, cảnh còn người mất.
Là ai? Là ai tạo thành cục diện hiện giờ? Là ai khiến cho anh ta mất đi đứa em trai quan trọng nhất?!
Đúng rồi, chính là cái tên kia, cái tên buôn bán ma túy, cái tên đã hủy hoại vô số hạnh phúc gia đình, hắn ta phải xuống địa ngục mới đúng, cho nên hắn ta là đáng chết...
"Diệp Chí Văn."
Diệp Chí Văn giật mình, giọng nói vô cùng trong trẻo, cũng rất quen tai, hình như là Madam? Anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ mặt và thái độ của mình, bình thản ung dung quay đầu lại. "A, là Madam, có chuyện gì vậy?"
Đồng thời cũng không ngừng cười khinh bỉ trong lòng, cảnh sát cũng chỉ là một đám ngu ngốc mà thôi. Chỉ bằng bọn họ, cái gì cũng không làm được. Vừa bắt không được cái thằng chết tiệt kia, cũng không tìm thấy chứng cơ bắt anh ta.
Có điều, nụ cười khinh bỉ trong lòng và nụ cười mỉm trên mặt anh ta rất nhanh đã cứng đờ.
Bởi vì anh ta nghe được Madam nói: "Diệp Chí Văn, chúng tôi nghi ngờ anh có liên quan đến vụ Vương Chính Hồng bị giết, chúng tôi đã xin lệnh khám xét để khám xét nhà của anh, mong anh hỗ trợ điều tra."
Theo sau, Lương Tiểu Nhu, Mã Lạc Xuyên cùng người của Tổ Pháp chứng dẫn Diệp Chí Văn đi vào trong nhà của anh ta.
Lương Tiểu Nhu đi loanh quanh trong phòng một vòng, phát hiện có rất nhiều ảnh chụp của Diệp Chí Văn và em trai anh ta, cùng với huy chương của Diệp Chí Võ.
"Diệp Chí Văn, em của anh Diệp Chí Võ cũng giành được nhiều huy chương cuộc thi kiến trúc lắm?"
Câu nói này nghe rất bình thường lại ngầm có ẩn ý nhưng Diệp Chí văn lại chẳng hề đoái hoài tới, thái độ cũng không còn ôn òa như bình thường, mà là mang theo một chút mất kiên nhẫn và sự đối nghịch.
Bên kia, Cao Ngạn Bác mang theo người của Tổ Pháp chứng tranh thủ đi tìm chứng cứ.
"Sếp Cao, Madam Lương, đôi giày này có vết máu là máu người." Lương Tiểu Cương báo cáo lên bằng chứng vừa mới tìm được.
"Diệp Chí Văn." Lương Tiểu Nhu đi đến trước mặt anh ta, trên khuôn mặt nở nụ cười tự tin. "Chúng tôi nghi ngờ anh giết chết Vương Chính Hồng, bây giờ chính thức bắt giữ anh. Anh có quyền giữ im lặng, nhưng những gì anh nói sẽ là bằng chứng trước tòa." Nói xong, nháy mắt với Thẩm Hùng và Thạc Tử đứng phía sau Diệp Chí Văn.
Hai người hiểu ý, lấy ra còng tay chuẩn bị đưa Diệp Chí Văn đi. Vốn từ lúc bị đưa vào nhà của mình, Diệp Chí Văn vẫn luôn rất im lặng đột nhiên vật lộn, nét mặt trở nên vô cùng bối rối, anh ta nắm thấy cổ tay Thẩm Hùng, hét lên: "Sếp à, tôi thật sự không có làm! Thật sự không phải tôi làm mà! Sếp đừng có bắt tôi!"
Thẩm Hùng và Thạc Tử cản anh ta lại: "Xin bình tĩnh lại, anh Diệp Chí Văn."
Giằng co được một lúc, Diệp Chí Văn đột nhiên rất quái lạ, cơ thể bắt đầu co giật, trong cổ họng phát ra tiếng thở khó khăn, dáng vẻ biểu hiện rất khổ sở.
Đây là, có chuyện gì?
Lương Tiểu Nhu ngay lập tức ngẩng lên nhìn về phía Mã Lạc Xuyên, mà Mã Lạc Xuyên cũng không làm cho cô thất vọng, cô ấy nhìn Diệp Chí Văn trong chốc lát, đã có kết luận, nói: "Hình như anh ta bị tái phát bệnh suyển."
"Mau gọi xe cấp cứu."
Cho dù anh ta có phải là người bị tình nghi hay không, nhưng cô là một người cảnh sát, tuyệt đối không cho phép có người chết trước mặt mình.
*********
Một tràn việc bận rộn qua đi, Diệp Chí Văn ở trong bệnh viện cuối cùng cũng đã ổn định lại.
Được sự đồng ý của bác sĩ, Lương Tiểu Nhu tính đi vào phòng bệnh thẩm vấn Diệp Chí Văn, ngay lúc mở cửa thì bị Mã Lạc Xuyên gọi lại.
Cô ấy nói: "Tôi có thể theo cô vào không? Tôi thật sự rất muốn biết Vương Chính Hồng đã chết như thế nào."
Giọng điệu không có sắc béng giống như bình thường, tiếng nói cũng có chút yếu ớt, điều này làm cho Lương Tiểu Nhu trong chốc lát nghĩ đến câu hỏi thăm dò ngày đó mà lúc sau khuôn mặt cô ấy biểu hiện thở dài hối hận, Lương Tiểu Nhu đồng ý.
Kỳ thật, cô cũng rất muốn biết, rốt cuộc Mã Lạc Xuyên và Vương Chính Hồng có quan hệ gì.
Tuy rằng đã sớm biết, Mã Lạc Xuyên và vụ án này không có bất cứ mối quan hệ gián tiếp nào. Nhưng vẫn rất muốn biết, đơn giản chính là cá nhân muốn biết, câu chuyện có liên quan giữa cô ấy và Vương Chính Hồng.
Cho dù không hiểu được, cô đứng ở cương vị gì để yêu cầu được biết đây.
Trong lúc đi vào trước, cô nhận được một cuộc điện thoại, lấy được một số dự liệu đáng tin cậy. Đến lúc này, mọi chuyện đã quá rõ ràng, cô càng nắm chắc phần thắng.
Đi vào giường bệnh, Mã Lạc Xuyên tựa người vào tường, Lương Tiểu Nhu lập tức đi đến trước giường bệnh, hơi cúi xuống, đôi mắt nhìn chằm chằm Diệp Chí Văn, nhìn từ trên cao