8 giờ tối, Lương Tiểu Nhu mặc áo gió màu be, mang theo Lâm Thinh Thinh đúng giờ có mặt ở Straight café. Tối nay không phải cuối tuần, nhưng người ở đây vẫn đông như mọi khi. Bọn họ đi ngang qua sàn nhảy sôi động náo nhiệt, theo sự hướng dẫn của phục vụ đi vào một căn phòng đã đặt trước, đã có một nhóm người tới sớm ở trong đó.
Đây là một phòng khá lớn, ghế sofa dài hình chữ L, hai bên là sofa nhỏ vừa phải, đã có nhiều người ngồi đó. Nhìn thấy bọn họ, Thẩm Hùng vội vàng kêu lên: "Cô tới trễ rồi nha Madam, đến đây, mau đến đây phạt một ly!"
"Gấp cái gì? Tôi tới đúng giờ mà, là do anh tới sớm quá thôi."
Tầm mắt quét qua một vòng, không có phát hiện bóng dáng của đại băng sơn, Lương Tiểu Nhu cảm thấy có chút bực mình, cho nên đối mặt với Thẩm Hùng vui vẻ cười nói cũng có chút tức giận mà trả lời.
Thẩm Hùng rụt cổ lại, sao lại cảm thấy Madam hôm nay như có mùi thuốc súng nha, mặt cũng ục xuống. Chậc chậc, thật khủng khiếp mà, anh ta vẫn là nên ngồi ở một góc mà uống rượu thôi.
"Chị hai, lại đây ngồi." Lương Tiểu Cương vừa nhìn thấy chị của mình, nhếch môi cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Cậu vẫy tay với Lương Tiểu Nhu, vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình. Chờ Lương Tiểu Nhu ngồi xuống rồi, cậu liền lập tức nhào tới, thân thiết làm nũng với cô. "Chị hai, đã lâu chị không có về nhà, cả ngày ba đều nhắc chị, em sắp bị ba làm phiền đến chết rồi. Trước đó chị còn bận việc, mấy nay đã không còn vụ án gì rồi, chị mau trở về tiếp ba đi." Cậu suy nghĩ thêm một chút, lại nói bổ sung: "A, còn có em nữa."
Lương Tiểu Nhu đối với đứa em trai vô lại thích đùa giỡn này thật đúng là hết cách. Chạm phớt qua cánh tay đều nổi da gà, mặt cô vô cảm trả lời: "Về tiếp ba không thành vấn đề, có điều, sao chị lại phải về vì em?" Cô liếc mắt nhìn Tiểu Cương, "Thấy chán đời thì làm ơn kiếm bạn gái đi, OK?"
Lương Tiểu Cương vừa cúi đầu lấy tay chọt chọt, "Người ta còn chưa có sẵn sàng. Hơn nữa, chị hai đành lòng đưa em đi ra ngoài vậy sao?"
Lương Tiểu Nhu càng nghĩ càng muốn ói máu ở trong lòng, lúc nhỏ thấy vẫn là một đứa trẻ bình thường, sao càng lớn càng không bình thường vậy nè? Ôi, thật đúng là tiếc cho cái vẻ ngoài đẹp trai của nó. Lương Tiểu Nhu lắc đầu, cảm thấy đứa trẻ này đúng là vô vọng. Quay lại tham gia vào phạm vi nói chuyện phiếm những của người bình thường khác.
Phía bên phải của ghế sofa, Thinh Thinh và Cổ Trạch Sâm vẫn tình tứ như chốn không người, Lương Tiểu Nhu lại bị hết hồn, thầm nghĩ nên tránh xa bọn họ một chút; trên ghế soda dài, ba vị FA của Tổ Trọng án nhiệt tình uống rượu chơi bài, cô tự nhiên cũng không có hứng thú; mà Nhiễm Nhiễm và nữ tinh anh Dung Duyệt của Tổ Pháp chứng bận say sưa nói về tạp chí thời trang mỹ phẩm đều là những chủ đề luôn luôn hot với nữ sinh, giữa lúc này giống như cũng rất khó chen vô.
Lương Tiểu Nhu cầm đồ uống từ trên bàn lên, không chút để ý mà hút lên uống, đột nhiên như vậy liền cảm thấy có chút cô đơn.
Dường như tất cả mọi người đều có đôi có cặp, chỉ có mình cô ở đây. Cô đã sớm biết hôm nay Ngạn Bác chắc chắn không tới, nói muốn tham gia Hội thảo khoa học Pháp chứng rất quan trọng gì đó. Lúc nhận được cú điện thoại này, cô cũng không cảm thấy có gì thất vọng, chỉ ôn tồn đáp lại anh một tiếng. Gần đây, giống như càng lúc càng xa cách với Ngạn Bác. Sau đêm hôm đó, bọn họ cũng rất ít liên hệ, có đôi khi mấy ngày cũng không có gọi điện hay nhắn tin, cũng không có cảm giác khó chịu hay thất vọng. Cũng có thể nói, cô đang trốn tránh anh, không biết nên có tâm trạng và thái độ như thế nảo để đối mặt với anh, đối mặt với bạn trai của mình. Có lẽ, cả hai đều cần một khoảng thời gian để bình tĩnh suy nghĩ lại một chút.
Có lẽ, có gì đó sai rồi.
Mà bây giờ cô ngồi ở đây, lại không thể gạt đi sự thất vọng và lo lắng ở trong lòng mình.
Thùng Thùng.
Cửa vang lên tiếng gõ, Lương Tiểu Nhu lập tức tràn đầy hi vọng mà ngẩng đầu lên nhìn qua, một gương mặt rất bình thường đi vào, là người phục vụ. Không đợi cảm giác thất vọng này dâng trào, phía sau liền có hai người đi theo vào.
Phía trước là một cô gái tóc ngắn, gương mặt xinh đẹp thoạt nhìn rất có sức sống, nụ cười cũng rất tươi sáng. Phía sau là một người con gái, trên mặt không có biểu hiện gì, đôi môi mỏng khẽ mím lại, mặc áo sơ mi đen bên trong, cột dây thắt nơ ngang eo, áo khoác màu trắng ở ngoài. Hai màu trắng đen cơ bản phối hợp với nhau mặc trên người cô ấy lại tạo nên một sắc thái khiến người ta khó có thể dời tầm mắt đi chỗ khác, quần jeans màu đen ôm sát đường cong đôi chân thon dài của cô ấy, thong thả đi tới, tóc dài phấp phới, đôi mắt sáng lên lấp lánh.
Thẩm Hùng huýt sáo, Lương Tiểu Nhu ngẩn ngơ từ lúc nhìn thấy cô ấy liền tỉnh táo lại, âm thầm oán trách: Tối nay mặc đẹp như vậy để làm gì?
Vẻ ngơ ngác của Lương Tiểu Nhu không kịp giấu đi đã bị Mã Lạc Xuyên thu hết vào trong đáy mắt, trong lòng thật hài lòng về biểu hiện của cô ấy, coi như không uổng công cô đặc biệt ăn diện trước khi đi. Mã Lạc Xuyên luôn luôn rất kiêu ngạo, cũng lười biếng chào hỏi với người khác, trực tiếp lặng lẽ đi qua, ngồi xuống bên cạnh Lương Tiểu Nhu, thoải mái tựa vào ghế sofa, nhẹ nhàng nói: "Kẹt xe trên đường, xin lỗi đã tới trễ."
"Không sao, không sao, chúng tôi cũng vừa mới tới không lâu." Lời vừa ra khỏi miệng, Lương Tiểu Nhu đã cảm thấy có cái gì đó không ổn, sao lại có cảm giác như đang nói giúp cho cô ấy?
Mã Lạc Xuyên gật đầu, đột nhiên quay qua, nói bằng giọng rất thấp: "Nè, nhìn lại hôm nay tôi giúp cô, nói cho tôi nghe vì sao cô sợ chích đi."
Người này! Lương Tiểu Nhu không nói gì mà trừng mắt nhìn Mã Lạc Xuyên, sao còn lôi chuyện này ra nói. Cứ tưởng hôm nay cô ấy giúp cô là vì lương tâm cô ấy đã phát hiện ra rồi, nào biết là cô ấy giữ ở trong lòng đến giờ.
Lương Tiểu Cương ở bên cạnh nghe được, cũng nhào qua, nháy mắt ra hiệu với Mã Lạc Xuyên, "A, nghe nói hôm nay chị hai cuối cùng cũng đi khám sức khỏe? Là Madam Mã lôi chị đi phải không? Madam cô không biết đâu, chị của tôi cái gì cũng không sợ, chỉ có sợ chích thôi. Lúc nhỏ, chỉ nghe cần nói dẫn chị ấy đi bệnh viện chích, sẽ sợ mà khóc lên, còn trốn ở chỗ mà ba sẽ không tìm thấy. Ha ha, sau này vì không muốn đi bệnh viện, chị ấy liền liều mạng rèn luyện thân thể, để bây giờ biến thành Super Saiyan* rất ít bị bệnh, mạnh mẽ y như Tiểu Cường** vậy... Ây da... chị hai, sao chị lại đánh em?" Lương Tiểu Cương đang nói chuyện hăng say thì xoa xoa đầu, vẻ mặt đáng thương nhìn bà chị của mình.
*Super Saiyan: Siêu Xay-da (7 viên ngọc rồng)
**Tiểu Cường: con gián.
"Em nói nhiều vậy không thấy mệt à?" Rút tay lại, ánh mắt Lương Tiểu Nhu liếc qua như nói "Em nói thêm một câu nữa thì nhất định phải chết". Lương Tiểu Cương vừa nhìn thấy, tay liền để trên miệng làm động tác như đang kéo dây khóa lại, ý nói hiểu rồi, chắc chắn