"Cô còn chưa có trả lời câu hỏi của tôi."
"Ò, cũng được." Vu Nhiễm vẫn cắn đũa, cô là có cái thói quen nhỏ này. "Món này là một món rất nổi tiếng trong các món cay của Tứ Xuyên, hương vị rất tinh khiết, vị cay cũng vừa phải, ăn rồi làm người ta cứ muốn ăn tiếp." Nói xong còn chép chép miệng, giống như thật là muốn ăn tiếp.
Phương Phi cảm thấy dáng vẻ Vu Nhiễm cắn chiếc đũa như vậy rất dễ thương, không thể không nhìn về phía Vu Nhiễm, "Hình như cô rất rành về các trường phái món ăn, nói nghe chút đi, tôi vẫn luôn không rành lắm mấy cái này, chẳng hạn như có tổng cộng bao nhiêu trường phái món ăn..." Giọng nói dịu dàng lại mang chút tính chất lừa gạt.
Nói đến ăn thì hai mắt Vu Nhiễm sáng cả lên, thậm chí đến cả cái câu cô muốn hỏi cũng quên luôn, trước hết phải quở trách Phương Phi cái đã: "Cái này mà cô cũng không biết thì sao làm cảnh sát được vậy." Phương Phi sờ sờ mũi, không biết giữa hai chuyện này có liên quan gì, lại không nỡ cắt ngang Vu Nhiễm trong lúc này đang hào hứng.
"Ở Trung Quốc, ẩm thực từ xưa đến nay là một phần quan trọng cấu thành của văn hóa truyền thống. Trong Luận Ngữ đã có ghi chép: 'Tự bất yếm tinh, khoái bất yếm tế*." thì có thể thấy được trong mỗi món ăn đều có một trường phái, trong đó nổi tiếng nhất chính là Bát đại thái hệ. Phân biệt gồm: món Lỗ, món Xuyên, món Tô, món Việt, món Mân, món Chiết, món Tương, món Hoản...**"
*Tự bất yếm tinh, khoái bất yếm tế: cơm càng trắng càng thích, thịt thái càng nhỏ càng tốt.
**Kiến thức cho bạn nào thích món Hoa: Bát đại thái hệ có nghĩa tám trường phái ẩm thực chính ở Trung Quốc bao gồm Lỗ là Sơn Đông, Thục / Xuyên là Tứ Xuyên, Việt là Quảng Đông, Mân là Phúc Kiến, Chiết là Chiết Giang, Tương là Hồ Nam, Hoản là An Huy.
Việt là tên gọi tắt của Quảng Đông hiện nay, liên quan đến Bách Việt, là tên chung chỉ các dân tộc sổng ở Quảng Đông và các khu vực xung quanh vào thời xưa, không phải Việt của Việt Nam.
"À, cái này tôi biết nè, món ăn Hongkong của chúng ta cũng thuộc loại món ăn Quảng Đông, đúng không?" Phương Phi cắt ngang lời Vu Nhiễm, nói một cách rất đắc ý, vẻ mặt như đang giành công.
Vu Nhiễm liếc Phương Phi. Cái này là kiến thức thông thường thôi mà! "Cô còn muốn nghe hay không? Đừng có ngắt lời tôi."
Phương Phi sờ mũi lần nữa, mỉm cười để lấy lòng: "Cô nói tiếp đi, nói tiếp đi."
Bây giờ với Vu Nhiễm như vậy, sao Phương Phương lại không cảm thấy còn chút gì xa lạ nữa? Nhưng mà Phương Phi cũng thích, thích Vu Nhiễm như vậy. Thích Vu Nhiễm có thể không chút ngần ngại nói giỡn với mình, cho nên, cũng cảm thấy cái liếc hồi có chút tình tứ.
"Món Lỗ là món đầu tiên trong Bát đại thái hệ, chú trọng hương vị tinh khiết, hương vị món ăn đậm vị mặn ngọt. Món ăn tiêu biểu có cá chép chua ngọt, tôm bách hoa, giò heo kho; món cay Tứ Xuyên lại nổi tiếng nhờ vị cay, nổi bật có vị tê, cay, thơm, tươi, nồng, món ăn ngon nhất có đậu hủ ma bà, thịt lợn thái chỉ, gà xào Cung Bảo, món phổi phu thê, thịt hai lần chín, dĩ nhiên, nói về món cà tím Tứ Xuyên này cũng là khá ngon; các bữa tiệc chiêu đãi cấp quốc gia đều chọn món Tô làm món chính, màu sắc đẹp mắt, trình bày đặc sắc, món tiêu biểu là món cá quế tùng thử rất nổi tiếng..."
Vu Nhiễm nói đến mặt mày hớn hở, Phương Phi cũng rất phối hợp lắng nghe một cách say mê, vẻ mặt cũng thay đổi liên tục cho phù hợp với tình hình, thỉnh thoảng gật đầu làm ra vẻ như giác ngộ, còn không thì làm ra vẻ ngạc nhiên khen ngợi. Thấy một người biết lắng nghe như vậy, Vu Nhiễm càng vui vẻ, trước đó còn cảnh cáo mình rất nghiêm túc nay đã ném lên tới chín tầng mây.
"Lý tưởng của tôi đó là đi khắp mọi nơi, ăn hết món ngon ở các nơi đó!" Cuối cùng, hai mắt Vu Nhiễm tỏa sáng mà tuyên bố một cách hùng hồn.
Đúng thế, đây là nguyện vọng lớn nhất của cô! Nếu, khi đó có một người thật sự cũng thích thế bầu bạn bên cạnh cô, vậy thì cũng chẳng còn gì để tiếc nuối.
"Hay lắm, đúng là một lý tưởng vĩ đại." Phương Phi nén cười mà gật đầu, đầu tiên cứ đồng ý với lý tưởng của Vu Nhiễm đã, cố gắng ủng hộ rồi chợt nghĩ tới một điều nên hỏi: "Nói này nè, cô ăn nhiều như vậy không sợ sau này cô bị béo phì hả?"
Nói ra cũng kì lạ, Nhiễm Nhiễm thích ăn như vậy, mà cũng chưa bao giờ thấy cô ấy mập. Hay đây chính là tạng người cho dù ăn như thế nào cũng không mập ở trong truyền thuyết? Ngắm dáng người thong thả của Vu Nhiễm, Phương Phi thầm gật đầu, xem chừng đúng là vậy rồi.
"Có phải cô muốn chết hay không Phương Phi!" Vu Nhiễm ném một ánh mắt sắc như dao qua, sau đó lắc đầu, "Chị đây cho dù có ăn như thế nào thì tạng người cũng không mập nỗi."
Phương Phi lại cười tươi roi rói.
Vu Nhiễm nhìn nụ cười của Phương Phi mà ngẩn người. Cô ấy thật sự là trời sinh đã lạc quan à? Gương mặt trắnf trẻo mịn màng luôn nở nụ cười rạng rỡ có thể so với ánh mặt trời, cười đến híp mắt, khóe miệng tạo thành vòng cung. Nụ cười của cô ấy thật đẹp, tràn đầy sức sống như vậy, làm cho người ta không thể không cười theo cô ấy.
"Hai người ở trong góc nói cái gì mà vui vẻ quá vậy? Nói ra cho mọi người vui với." Từ Dung Duyệt thình lình nhích qua bên đây, mắt nhìn hai người bọn họ, giọng điệu chọc ghẹo: "Chỉ biết vui vẻ một mình là không có được đâu nha."
Chậc chậc, hai cái đứa quỷ nhỏ còn cùng đỏ mặt, có vấn đề mà.
Từ Dung Duyệt nhếch môi khiêu khích, nhấp một ngụm vang đỏ.
"Chị Dung Duyệt, chị tha cho em đi, tụi em cũng đâu có nói cái gì đặc biệt." Phương Phi lại mỉm cười thật tươi, nháy mắt với Từ Dung Duyệt một cách tinh nghịch. "Tụi em chỉ có nói chuyện về sở thích của Nhiễm Nhiễm thôi à."
"Sặc, gọi Nhiễm Nhiễm luôn rồi đó hả? Sở thích của Tiểu Nhiễm à? Chị cũng biết mà, là.. ăn chứ gì?" Tầm mắt của Từ Dung Duyệt chuyển hướng sang Vu Nhiễm.
"Làm gì có, cô ấy đâu có cho em gọi vậy, em gọi một lần thì cô ấy sẽ nổi cáu với em một lần." Phương Phi theo tầm mắt của Từ Dung Duyệt cùng nhìn về phía Vu Nhiễm, vẻ mặt là rất ngây thơ, còn có một chút mùi vị làm nũng.
Bị hai cái tầm mắt ngắm thẳng vào mình, Vu Nhiễm bối rối đến đỏ mặt, để che giấu chỉ có thể vùi đầu trong chén mà cố gắng vét cơm.
Hai người Từ Dung Duyệt và Phương Phi cùng nhìn nhau cười.
Sau khi ăn xong bữa cơm này, Tiểu Thắng đề nghị đừng có giải tán sớm như vậy, mọi người tiếp tục đi hát karaoke thì thế nào, Vu Nhiễm không có tâm trạng ca hát nên nhẹ nhàng từ chối. Tiểu Thắng lại vội vàng tỏ thái độ mình có thể đưa Vu nhiễm về, còn nói giải thích là sợ một cô gái đi về thì không an toàn.
Vu Nhiễm cười, giờ rõ ràng là ban ngày, ánh nắng sáng đẹp, sao mà có người xấu đây? Cho dù có, anh cho rằng một người là cảnh sát Tổ Trọng án như tôi là vô dụng à? Anh cũng đừng có quên, trong cuộc thi tốt nghiệp ở trường cảnh sát, anh còn thua cả cấp dưới của tôi!
Tiểu Thắng đỏ mặt, xấu hổ mà ngồi xuống.
Không thể không nói là bữa cơm này thật sự rất tồi tệ, đã không ngồi bên cạnh Tiểu Nhiễm để tiếp xúc gần gũi với cô ấy, mà thậm chí đến cuối cùng cũng không nắm bắt được cơ hội đưa cô ấy về, ngược lại còn thấy cô ấy nói chuyện với Phương Phi rất vui vẻ. Ôi, hết cách rồi, ai bảo tài nghệ của anh ta không bằng người khác!
Thẩm Hùng ở bên cạnh nhìn nhìn cái mặt bư của cậu em trong đội, cũng có chút tiếc là rèn sắt không thành thép. Tự nói sao lại đào ra được cái thằng vô dụng như vậy, nhưng lại không đành lòng, cho nên liền lên tiếng nói giúp: "Tiểu Nhiễm, em xem bây giờ chỉ mới có 2 giờ à, còn sớm mà, hay là em đi chơi với mọi người thêm chút nữa đi?"
Vu Nhiễm cười xin lỗi với Thẩm Hùng: "Em không có hứng thú với ca hát đâu, đi cũng chẳng có ý nghĩa, cho nên mọi người đi đi."
"Ok, vậy để tìm một người đưa em về..." Thẩm Hùng còn đang cố gắng khuyên nhủ.
"Như vậy đi, tôi đưa cô ấy về được không?" Phương Phi đột nhiên xuất hiện bên cạnh bọn họ, miệng hỏi Thẩm Hùng, mắt lại nhìn Vu Nhiễm, thấy cô ấy nhìn lại, còn nhíu mày.
"Vậy được rồi. Hai người trên đường phải cẩn thận chút." Thẩm Hùng nhìn lại Tiểu Thắng bằng một ánh mắt bất lực như muốn nói: chú em à, xin lỗi, anh thật sự không giữ được ẻm rồi. Xem ra là hoa rơi có ý, nước chảy lại vô tình, thôi thì, chú em đổi mục tiêu khác đi nhé?
Tiểu Thẳng thật sự muốn nản lòng rồi, một người hai người đều ghê ghớm như vậy, khiến cho đám đàn ông bọn họ làm thế