Lương Tiểu Nhu thật sự có chút ai oán, nhìn chằm chằm bóng dáng khoan thai ở phía trước.
Vừa trở lại thì sếp Trương được một phen bất ngờ, nói hôm qua mới vào bệnh viện mà sao hôm nay đã đến Sở Cảnh sát rồi. Cô trước hết khiêm tốn một chút, nói mình khỏe rồi, bị thương chút vốn không có sao, lại sẵn tiện thể hiện cái tâm và cống hiến của một cảnh tốt thương dân. Còn đang chờ sếp Trương sẽ khen thưởng cho gì đó, ai dè ông ấy lập tức đổi giọng ngay, nói không có việc gì thì đi họp, còn nhiều chuyện lắm, mấy chuyện này đều không thể thiếu cô. Lương Tiểu Nhu đen mặt, cái này đúng là đủ trước ghẹo sau ức hiếp luôn.
Họp một lần kéo tới hai tiếng, Lương Tiểu Nhu xoa cổ của mình, nghĩ cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa xem có thể nhân lúc ăn trưa mà chuồn đi êm đẹp đến gặp Lạc Xuyên không. Nhưng lại bị sếp Trương réo lại, bảo là nghe nói có một hiệp hội bắn súng nổi tiếng, cô lại là hội viên VIP, gần đây tôi cũng muốn luyện bắn nhiều hơn, đúng lúc vậy cô mang tôi đi gia nhập hiệp hội này đi.
Lương Tiểu Nhu nhếch khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười: "Sếp Trương, đã tới giờ ăn trưa rồi, chúng ta muốn đi cũng không cần phải vội, hay là để buổi chiều tôi đi với Sếp?" Nếu có thể không cần tôi đi chung thì tốt quá. Cô thầm bỏ thêm một câu ở trong lòng.
Sếp Trương vẫy tay, "À, không sao không sao, trưa nay tôi mời cô ăn. Đi, chúng ta đi ngay bây giờ."
Lương Tiểu Nhu bất lực, vẫn phải đi cùng. Ai bảo người ta là cấp trên của cô đây.
Trên đường đi đến hiệp hội bắn súng này, Lương Tiểu Nhu vẫn oán hận không ngừng. Sếp Trương đúng thật là, không để cho người ta ăn trưa đúng giờ cũng thôi đi, còn cản trở người ta đi gặp bạn gái...
Bạn gái?
Lương Tiểu Nhu nhướng mày, cái danh từ xa lạ này đột nhiên hiện lên trong đầu cô làm cho nhảy dựng trong lòng. Nhưng lại nghĩ ngay đến bạn gái của cô là Lạc Xuyên, thì trong lòng liền trở nên ngọt ngào. Sau đó tự nhiên mà nghĩ đến Lạc Xuyên tối qua ở trong vòng tay cô, Lạc Xuyên vẫn luôn mạnh mẹ lại cũng có thể lặng lẽ dựa vào cô, lòng lại ngứa ngáy nữa rồi.
Cô có thể xem như là hội viên cũ của hiệp hội bắn súng, thực tế thì kỹ thuật bắn súng của cô rất tốt, mặc dù không thể nói là bách phát bách trúng chuẩn không cần chỉnh, nhưng cũng ít khi bắn trượt. Chỉ là không biết kỹ thuật bắn súng của Lạc Xuyên như thế nào thôi, phải rồi, không phải có lần đã thấy ảnh Mã Lạc Xuyên đoạt giải quán quân thi bắn súng trong sổ lưu niệm hay sao, lần tới phải thử thi với chị ấy mới được. Thân thủ không bằng chị ấy, cũng không có nghĩa kỹ thuật bắn súng cũng không bằng.
Nhưng mà, sau đó cô thật sự đã đặc biệt đi điều tra ghi nhận của Lạc Xuyên ở Sở Cảnh sát, lúc nhìn thấy cũng bị những tài liệu này làm bất ngờ. 6 năm gia nhập MBA đã phá hơn mười vụ án, có vài vụ trong đó mang tính chất xuyên quốc gia; giải nhất thi chiến đấu trong Sở Cảnh sát; giải nhất thi bắn súng; còn được bầu làm đại sứ hình tượng cảnh sát. Mặc dù sau cùng Lương Tiểu Nhu chỉ im lặng, nhưng cô không thừa nhận cũng không được, Lạc Xuyên của cô thật sự rất tài giỏi.
Lạc Xuyên của cô, người con gái ưu tú như vậy lại thuộc về cô...
Một tay Lương Tiểu Nhu chống cằm trên bậu cửa, quay mặt nhìn ra cửa sổ, khóe miệng nhoẻn lên cười.
"Tiểu Lương, nghĩ cái gì mà vui vẻ vậy?" Sếp Trương vừa lái xe vừa nhìn cô mấy lần, bất ngờ phát hiện tâm trạng của thuộc cấp cực kì tốt, có khác biệt rất lớn so với cái người có áp lực luẩn quẩn bên người mấy bữa trước. Trời ạ, lúc cấp dưới của ông ấy làm cái mặt nghiêm, thì đến cả ông ấy cũng chẳng dám đụng đến cô.
"Không có gì, sếp Trương, sếp lo lái nhanh đi, tôi đói muốn chết rồi, đợi lát nữa sếp mời tôi ăn, sếp đừng có quên." Lương Tiểu Nhu từ tốn trả lời sếp Trương.
"Ầy, thật sự là, còn bày đặt nữa, biết rồi biết rồi."
Khổ lắm mới tới hiệp hội bắn súng, Lương Tiểu Nhu xuống xe, sau khi dông dài với sếp Trương xong, vừa đi vừa giới thiệu: À, thực tế thì ở cũng được. Hiệp hội có đầy thủ thiết bị, môi trường thanh lịch, tư chất của hội viên cao lại nhã nhặn, nam đẹp trai, nữ đẹp gái, kỹ thuật bắn súng. cũng ngang tầm nhau..."
Sếp Trương nghe thì thấy không được bình thường, "Cô là đang khen tôi hay đang tự khen chính mình?"
Lương Tiểu Nhu nhìn thấy mặt sếp Trương ở trước có thể so sánh với phụ nữ mang thai, sắc mặt đổi liên tục, cuối cùng còn cười đến ho khan luôn, cô ráng miễn cưỡng bản thân nhấn giọng nói nhưng trông thái độ thì không phải vậy, "Sếp nói sao thì là vậy."
Hai người nói xong thì đi tới khu vực huấn luyện, qua cửa sổ cách âm, cả hai nhìn thấy một cô gái cao ráo mặc áo khoác mỏng màu be mang tai chụp chuyên dụng, hai tay giữ chặt khẩu súng, nhắm vào mục tiêu phía trước, bóp cò không chút ngần ngại, đùng đùng đùng đùng đùng, nhanh chóng bắn ra năm phát đạn, tất cả đều nhắm ngay tâm bia ngắm ở giữa phía trước 25 mét.
Kỹ thuật bắn súng của cô gái này rất khá, trong mắt Lương Tiểu Nhu mang theo ý tán dương mà gật gật đầu, kỹ thuật bắn súng tốt như vậy, sao trước đây chưa từng thấy?
Cô gái đó tháo chụp tai xuống, quay người lại, Lương Tiểu Nhu sửng sốt, là Lạc Xuyên!
Mã Lạc Xuyên giống như cũng không nghĩ tới có thể nhìn thấy Lương Tiểu Nhu ở đây, cũng ngẩn người ra, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần, mỉm cười với hai người, nói một cách chính xác là mỉm cười rất nhạt với Lương Tiểu Nhu thôi.
Lương Tiểu Nhu đối với nụ cười của cô ấy hoàn toàn không có sức phản kháng mà đổ ngay lập tức, cho dù là nụ cười nhạt thôi cũng cảm nhận được sức quyến rũ mãnh liệt, đã bị mê đến không biết mình đang ở đâu.
Mã Lạc Xuyên đi ra khỏi khu huấn luyện, chào hỏi đơn giản với sếp Trương. Tuy rằng sếp Trương có hiềm khích với sếp Phùng cấp trên của Mã Lạc Xuyên, nhưng dù sao cô ấy cũng là hậu bối, lại nghĩ tới mấy vụ án trước cô ấy cũng đã giúp rất nhiều, cho nên nói chuyện qua lại cũng đặc biệt khách sáo.
Lương Tiểu Nhu giúp sếp trương làm thẻ VIP xong rồi để ông ấy tự mình đi chơi (...), sau đó kéo Mã Lạc Xuyên vào một góc hỏi cô ấy, "Sao chị lại xuất hiện ở đây?"
Mã Lạc Xuyên nhún vai, "Hôm nay ít việc, nên đến đây giải trí với đồng nghiệp."
"Đồng nghiệp? Đồng nghiệp nào? Nam hay là nữ vậy?" Lương Tiểu Nhu vểnh tai lên nhìn Mã Lạc Xuyên, mặt không đổi sắc nói: "Hừ, còn nói gặp ở Sở Cảnh sát, cả buổi sáng cũng không có được một cái tin nhắn, bóng người cũng chẳng biết đi đâu, buổi sáng biến còn nhanh hơn con thỏ."
Thái độ của cô ấy rất nghiêm túc, giọng điệu nói chuyện lại có chút... chua? Còn nói mình là con thỏ, kiểu ẩn dụ mới à? Mã Lạc Xuyên nhìn Lương Tiểu Nhu, hơi muốn cười. "Giọng điệu của em sao kì vậy? Sáng nay tôi phải về nhà thay đồ, cho nên mới đi sớm một chút, cũng không thể bắt tôi mặc lại bộ hôm qua chứ. Còn về phần đi với đồng nghiệp, thì là Phương Phi đó, em biết mà."
Lương Tiểu Nhu lại khịt mũi hừ một tiếng, sắc mặt dịu xuống, nhưng thái độ vẫn không vui mà đứng im lặng ở đó nhưng một đứa trẻ lúng túng.
Mã Lạc Xuyên nhìn thái độ của Lương Tiểu Nhu, nhịn không được mà bật cười "xì" thành tiếng, cô ấy như vậy nhìn sao cũng giống như Đậu Đỏ ở nhà không chịu ăn vậy, quen thuộc mà đưa tay sờ đầu Lương Tiểu Nhu, hai người bọn họ cao xấp xỉ nhau, làm động tác như vậy cũng rất dễ dàng.
"Ngoan nha."
Lương Tiểu Nhu làm vẻ mặt như gặp quỷ, nhảy dựng lên, cáu gắt la lên: "Ngoan cái gì mà ngoan! Không được sờ đầu của em!" Đáng ghét, xem mình như con chó hay sao! "Chị chú ý dùm em cái, không được động tay động chân với em!"
"Tại sao?" Mã