Nơi mà Từ Dung Duyệt đưa Mã Lạc Khê đến vốn không cần bảo vệ, bởi nó vì không phải quán bar cũng không phải ngoài đường phố càng không phải bãi biển, mà rõ ràng dứt khoát leo lên xe taxi, hai người đi thẳng về nhà cô.
Mã Lạc Khê trợn mắt há hốc mồm nhìn người phụ nữ vừa mới quen biết hôm nay lấy chìa khóa ra mở cửa, ra hiệu cô ấy đi vào, cô ấy vẫn chần chừ đứng ngay cửa, "Cái này, sợ là không tốt lắm, chúng ta cũng vừa mới quen thôi..."
"Làm gì dài dòng vậy?" Từ Dung Duyệt liếc mắt nhìn Mã Lạc Khê, lấy một đôi dép trong kệ giày ra đặt ở trước mặt cô ấy. "Em không phải đàn ông, thì có gì không tốt lắm. Mau vào đi, ở ngoài rất lạnh."
Mã Lạc Khê chậm chạp bước vào nhà của Từ Dung Duyệt, quan sát xung quanh. Phong các thiết kế Châu Âu, không gian lớn, có thể thấy được cô là người rất đặc biệt hưởng thụ cuộc sống, mọi nơi trong nhà đều hiện lên vẻ thanh lịch giống y như chủ nhân của nó. "Chị sống một mình sao?" Mã Lạc Khê thuận miệng hỏi, bởi vì ngôi nhà này thể hiện chỉ có một người ở rất rõ ràng, nhưng nếu thật sự như vậy, thì dường như có chút trống trải lạnh lẽo.
Từ Dung Duyệt cởi áo khoác, ném đại lên sô pha, để lộ đường cong đẹp đẽ bên trong. Cô rót một ly rượu vang đưa cho Mã Lạc Khê, nghe thấy câu hỏi của cô ấy, cũng chẳng bận tâm mà trả lời: "À, ly hôn rồi."
Mã Lạc Khê nhận ly rượu vang, đôi mắt tự nhiên chuyển qua bàn tay đang cầm một ly rượu vang khác của cô, ngón áp út tay phải thanh mảnh trắng nõn, dấu vết đã biến mất hoàn toàn không thể nhìn ra đã từng đeo nhẫn. Có điều đối với chuyện cô đã từng kết hôn, Mã Lạc Khê cảm thấy vẫn có thể đoán ra được.
Trên người cô có một phong cách trưởng thành, là trải qua năm tháng lắng đọng lại và được tôi luyện bởi hôn nhân, tích lũy theo tháng ngày dần dần hình thành, đây là điều mà Mã Lạc Xuyên không có. Nếu như chị gái là đóa hoa Mai trong tuyết lạnh lùng kiêu ngạo chỉ nở trên đỉnh núi băng giá, lá nhỏ dắn sắc đâm vào người như mũi dao nhọn; vậy thì, người này là hoa Bách Hợp xinh đẹp nở rộ trong nước.
Không phải cố tình công khai, nhưng từng hành động cử chỉ đều mang theo vẻ quyến rũ đa tình khiến người ta mù quáng
"Trông tâm trạng em không được tốt?" Từ Dung Duyệt nhấp một ngụm rượu vang, nâng cằm về phía cô gái, ý bảo cô ấy mau uống, chứ không phải chỉ ngẩn ngơ ngồi đó.
Mã Lạc Khê cũng uống một hơi chất lỏng màu đỏ sậm trong chiếc ly, cắn môi nhìn Từ Dung Duyệt một lúc lâu, cũng không nói lời nào.
Từ Dung Duyệt làm trong Tổ Pháp chứng có trình độ chuyên nghiệp gần với chuyên gia Pháp chứng Cao Ngạn Bác, tất nhiên có cái nhìn chính xác và chi tiết cẩn thận. Cô chỉ cần liếc mắt nhìn biểu hiện của Mã Lạc Khê, đã có thể đoán ra được là cô ấy tổn thương vì tình, còn có lẽ, có liên quan lớn đến chị của cô ấy, cũng chính là Madam Mã.
"Em có tâm sự?" Từ Dung Duyệt lặng lẽ nhìn Mã Lạc Khê, nét phong tình giữa mày mất đi không ít, hơn nữa ánh nhìn chăm chú của cô trong lúc này lại tạo nên cảm giác điềm tĩnh thanh lịch bình yên như nước. "Nếu cứ giấu mãi trong lòng sẽ rất khó chịu, không bằng nói ra. Yên tâm đi." Cô nhìn chằm chằm, "Tôi kín miệng lắm. Hơn nữa nói không chừng qua hôm nay chúng ta cũng sẽ không gặp lại nhau, em có thể xem tôi như là một thính giả xa lạ thích hợp."
Mấy hôm rồi trong lòng trĩu nặng tâm sự làm Mã Lạc Khê thật sự rất muốn nói ra tất cả, cô ấy lắc ly rượu, như có điều suy nghĩ mà nói: "Thực tế cũng chỉ là một câu chuyện thầm mến mà thôi..." Ngẩng đầu nhìn vào trong đôi mắt hiện lên sự cổ vũ nhẹ nhàng của Từ Dung Duyệt, Mã Lạc Khuê bỗng nhiên như được tiếp thêm can đảm, tiếp tục nói.
Vào lúc Mã Lạc Khê 5 tuổi lần đầu nhìn thấy Mã Lạc Xuyên, mặc dù lần gặp mặt đó cũng không thoải mái, nhưng cũng không có khiến cô ấy mất đi cảm giác khi nhìn thấy chị gái.
Cô ấy chưa từng gặp đứa trẻ nào xinh đẹp như Mã Lạc Xuyên, mái tóc đen dài mềm mại, đôi mắt sáng thậm chí còn muốn hơn cả ánh trăng, biểu cảm lạnh lùng, không thích cười, nhưng trông vẫn rất đẹp. Cô ấy không hiểu tại sao mẹ lại chỉ vào chị gái này và người phụ nữ dắt tay chị ấy, nói ra những lời rất khó nghe? Cô ấy rất thắc mắc, sau đó bắt đầu chú ý tới chị gái nhỏ, chuồn êm ra khỏi nhà, đi theo sau lưng Mã Lạc Xuyên, lại gọi chị một lần nữa.
Ngay từ đầu Mã Lạc Xuyên sẽ nghiêm mặt lạnh lùng vốn không ngó ngàng đến Mã Lạc Khê, sau đó nhiều lần cô sẽ nhíu mày, bất đắc dĩ nhìn cô ấy, thỉnh thoảng còn có thể dừng lại chờ cô ấy. Mã Lạc Khê sẽ rất vui vẻ mỉm cười, cảm thấy có thể làm cho chị gái có biểu hiện như vậy thật sự còn cảm thấy tự hào hơn khi được cha khen ngợi.
Chờ khi Mã Lạc Khê lớn hơn một chút, liền hiểu được rõ ràng lý do tại sao chị gái đối xử với mình như vậy, sau đó lại bị cha đưa ra khỏi nước. Cuộc sống ở nước ngoài rất đơn điệu, ngoài nhung nhớ, dường như cũng chỉ có nhớ nhung. Khó khăn quay về, lại giống như đã muộn màng...
Trong lòng chị ấy đã có người khác... Mà cho dù không có, thì làm sao chị ấy có thể tiếp nhận một người con gái và còn là em gái của chị ấy? Thậm chí, đó còn là con gái của người mà chị ấy ghét nhất...
"Chị chắc chắn rất khinh bỉ tôi... đúng không?" Mã Lạc Khê nheo mắt, tự giễu hỏi người vẫn luôn im lặng lắng nghe cô ấy. "Thích con gái, lại còn là chị gái của mình... Có phải tôi rất kém cỏi hay không?"
Chỗ hai người uống rượu đã dời từ phòng khách đến phòng ngủ lớn, vỏ chai bia và mấy bình rượu vang nằm tán loạn trên sàn nhà, mà hai người thoải mái kề vai nhau ngồi trên giường ấm áp, hai chân duỗi thẳng, trên tay đều cầm ly rượu.
"Không có." Từ Dung Duyệt lạnh lùng bình tĩnh nhấp một ngụm rượu, mắt chớp chớp. "Mỗi người đều có quyền lựa chọn người mình yêu, bất kể giới tính. Hơn nữa, em rất ưu tú."
Trẻ tuổi như vậy đã sắp trở thành người đứng đầu một khách sạn, bản thân còn có gia thế không tầm thường, còn có khí chất xuất sắc, một cô gái như thế, cho dù là ở đâu cũng sẽ được nhận ngàn vạn yêu thương cưng chiều? Nhưng cô ấy lại cố tình thích chị gái của mình, người chị đó còn rất có thể là tình địch của Sếp mình... Từ Dung Duyệt đột nhiên cảm thấy có chút đau đầu.
"Thật sao?" Mã Lạc Khê say lờ đờ mê mang nhìn cô, cái miệng nhỏ nhắn hơi chu ra, lộ ra vẻ đáng yêu chỉ có tuổi trẻ mới có, lại bởi vì uống rượu, càng tăng thêm một phần quyến rũ. "Nhưng mà chị ấy không thích tôi, cũng không ai sẽ thích tôi..." Mã Lạc Khê một hơi uống cạn ly rượu, sau đó nhích lại gần Từ Dung Duyệt, chụp lấy vai cô, kề sát tai cô, "Chị nói xem, chị sẽ thích tôi sao...?"
"Em say rồi." Từ Dung Duyệt cầm lấy ly rượu trong tay Mã Lạc Khê, không bận tâm đến những lời khi say của cô ấy, nhưng tai bị hơi thở của cô ấy đột nhiên phà đến làm ửng đỏ.
"Không!" Mã Lạc Xuyên rõ ràng đã uống say rất bất mãn nhìn cô lấy đi ly rượu của mình, càng thêm bất mãn cô không trả lời câu hỏi của mình. Có lẽ mùi thơm trên người cô quá dễ chịu, Mã Lạc Khê lại vô thức kề sát hơn, cánh môi cũng sắp dán lên cổ cô, "Chị trả lời tôi đi..."
"Sẽ." Từ Dung Duyệt miễn cưỡng đẩy nhẹ cánh tay đang nối quanh cổ mình, em ấy đang say sao?
"Tôi có quyến rũ hay không...?" Tay của Mã Lạc Khê lại lì lợm trèo lên.
"Có có có, được chưa?" Từ Dung Duyệt bất lực mỉm cười, giống y như đang dỗ dành một đứa trẻ, dịu dàng chọt cái mũi của Mã Lạc Khê.
"Vẫn không được!" Giống như nhìn thấu thái độ của Từ Dung Duyệt đối với mình, Mã Lạc Khê nhăn mũi, không nghe lời ngừng lại còn kề sát hơn, phà hơi thở vào tai cô, "Nếu chị thật sự nghĩ vậy thì lên giường với tôi đi." Đôi mắt lanh lợi xinh đẹp của Mã Lạc Khê đầy bi thương cùng van xin, "Được không..."
Con tim Từ Dung Duyệt nhảy dựng, đôi mắt mở to