"Tôi không trách chị, tôi hận chị."
Nét mặt của Biện Lâm đông cứng lại, bà ấy ngước mắt nhìn Thường Vân. Giọng nói này vẫn dịu dàng như trong quá khứ, gương mặt vẫn xinh đẹp như trong trí nhớ, nhưng khi những lời này được nói ra... lại khiến cho Biện Lâm ngưng thở.
Giống như có một bàn tay hung hăng nắm lấy con tim của Biện Lâm, mỗi lần thở là một lần đau... Biện Lâm không nghĩ tới, Thường Vâng vậy mà lại hận mình...
"Có phải chị đang suy nghĩ, tại sao tôi lại hận chị, phải không?" Thường Vân đến gần Biện Lâm, giọn điệu khẽ khàng, Biện Lâm lại càng không dám nhìn Thường Vân. "Làm sao tôi lại không hận chị đây? Giống như lời chị nói vậy, chị cướp đi người đàn ông tôi yêu nhất, khiến thân phận của tôi trở thành người thứ ba, khiến con gái tôi từ nhỏ đi đâu cũng bị người ta cười nhạo bắt nạt, khiến một nhà chúng tôi không thể đoàn tụ, chị nói đi tôi không nên hận chị sao?"
"Tôi..." Biện Lâm rụt người về phía sau, nhưng ở sau lại vách tường khiến bà ấy không thể lùi được nữa, buộc phải ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào đôi mắt Thường Vân.
"Sao chị không hung dữ nữa, hả? Sao chị không mắng tôi là hồ ly tinh?" Biện Lâm càng lùi về sau, Thường Vân lại càng tiến tới trước. Bắt lấy tay Biện Lâm, Thường Vân lạnh lùng nhìn Biện Lâm, ánh mắt lạnh lẽo. "Khí thế bình thường của chị khi gặp tôi đâu rồi? Chị trước đây không phải rất ghê sớm sao?"
"Tôi..." Biện Lâm chỉ nói được một từ "Tôi" thì không nói được nữa, Thường Vân như vậy, cởi bỏ lớp ngoài nhu nhược, Biện Lâm vốn không chống đỡ cũng không có khả năng chống đỡ. Khoảnh khắc khi Thường Vân trừng mắt, dáng vẻ lạnh lùng khí thế giống y như Mã Lạc Xuyên, hai người thật sự xứng là mẹ con. Biện Lâm chua chát cúi đầu, "Tôi biết là tôi có lỗi với các người..."
Hung dữ với Thường Vân, thật ra cũng chỉ một cách khác chứng minh bản thân Biện Vân yếu đuối. Mắng Thường Vân bằng những lời nặng nề khó nghe, lại giống như cũng trở thành một lưỡi dao sắc bén, mạnh mẽ đâm ngược lại lên cơ thể bất lực của Biện Vân.
"Phải, chị thật sự có lỗi với tôi." Buông tay Biện Lâm ra, Thường Vân ngồi trở lại chỗ của mình, dịu dàng mà tiếp nhận lời xin lỗi của Biện Lâm. "Tôi trước nay vẫn luôn giữ im lặng, là bởi vì cái gì chị có biết hay không, tôi lúc nào cũng luôn... bao dung chị. Cho dù là trong quá khứ, hay hiện tại. Nhưng đã nhiều năm như vậy, tôi phát hiện mình rất dễ dàng tha thứ cho chị mà chị vẫn không chịu hiểu, ngược lại càng lúc càng nghiêm trọng hơn. Cho nên tôi không muốn nhịn chị nữa."
"Đã nhiều năm như vậy..." Biện Lâm vẫn dựa vào tường, ánh mắt có chút mông lung.
Đúng vậy, đã nhiều năm, từ lần đầu hai người gặp nhau đến hiện tại đã trải qua nhiều năm rồi, có lẽ cũng khoảng 30 năm, năm tháng dài đằng đẵng, nhưng bây giờ nghĩ lại cứ ngỡ như mới hôm qua. Lúc đó hai người học chung trường, là bạn thân nhất của nhau, Biện Lâm ngang ngược còn Thường Vân vẫn giống như hiện tại, vẫn dịu dàng khiến người ta ưa thích. Chuyện bình thường hay làm nhất cũng là luôn cười rất dịu dàng ấm áp, bao dung Biện Lâm hết thảy; mà Biện lâm dưới sự bảo vệ cưng chiều lại càng thêm đắc ý... cho đến khi hai người gặp người đó, thì mọi thứ đã trở nên đảo lộn...
Mọi thứ đều thay đổi, Thường Vân cũng không còn là Thương Vân ngày đó, cứ ngỡ rằng Thường Vân vẫn như thế, nhưng có vẻ như ngày hôm nay cũng đã không còn như xưa. Biện Lâm cho rằng mình rất hiểu biết Thường Vân, nhưng điều này cũng sai rồi.
"Xin lỗi." Biện Lâm thờ dài, lần đầu tiên cúi đầu, dùng cảm xúc chân thành tha thiết nhất của mình để nói lời xin lỗi. "Đợi Tiểu Khê bình an trở về rồi, tôi sẽ ly hôn với Tấn Thao, sau đó các người có thể thật sự đoàn tụ."
Nếu lần này Tiểu Khê bị bắt cóc chính là sự trừng phạt của Thượng Đế với Biện Lâm, Biện Lâm bằng lòng từ bỏ hôn nhân vô nghĩa này, vì Tiểu Khê, cũng là vì bản thân.
Hơn nữa, năm tháng trôi qua cũng đã sắp được nửa đời người, Biện Lâm thật sự cảm thấy có lỗi nhất với Thường Vân.
"Tôi tiếp nhận." Thường Vân bình tĩnh nói, chân mày giãn ra như mỉm cười bình thản. "Tôi tiếp nhận lời xin lỗi của chị. Nhưng chị không nên ly hôn với Tấn Thao, tôi không cần."
"Sao có thể?" Biện Lâm hoảng hốt nhìn về phía Thường Vân, "Đây chẳng phải điều cô muốn bao năm qua sao? Không phải cô rất thương ông ấy sao? Không phải cô vẫn luôn mong ước ở bên ông ấy, lấy được thân phận bà Mã chính thức hay sao?" Biện Lâm quay đầu nhìn người đàn ông tái nhợt nằm ngủ trên giường bệnh.
Hay là mình đã đoán sai, Thường Vân vốn không thương Tấn Thao?
"Tôi không cần." Thường Vân thản nhiên mỉm cười, khẽ lập lại lời lúc nãy mới nói, bà cũng nhìn Mã Tấn Thao theo tầm mắt của Biện Lâm. "Tôi thương ông ấy, tôi để ý ông ấy, nhưng tôi cũng quan tâm chị. Tôi đã từng rất muốn sống chung với ông ấy, rất muốn rất muốn, nhưng theo thời gian trôi qua, tôi phát hiện mình đã không còn suy nghĩ này nữa. Lại thay đổi sẽ đảo lộn rất nhiều chuyện, cứ như vậy cũng tốt. Bà Mã chỉ có một, đó là chị. Còn tôi..." Thường Vân giãn mày ra, nét ưu sầu vẫn luôn bao phủ giữa mày dần tản đi hết, trong khoảnh khắc Biện Lâm dường như đã nhìn thấy Thường Vân xinh đẹp có một không hai lúc trẻ. "...chỉ là mẹ của Lạc Xuyên mà thôi."
Biện Lâm ngơ ngác chăm chú nhìn Thường Vân, sau một lúc mới yếu ớt nói: "Cô biết rõ, chỉ cần cô muốn, tôi sẽ đưa cho cô. Trước đây, trước khi gặp ông ấy, vẫn luôn là như vậy... Hiện tại, cũng vẫn như thế."
"Tôi biết." Thường Vân mỉm cười, "Tôi vẫn luôn biết điều đó, cho nên tôi tôi đã không hề mở miệng xin chị."
Biện Lâm ngẩn người, đôi mắt khẽ mở to.
Mấy năm nay rốt cuộc Thường Vân muốn cái gì? Vẫn luôn cho rằng Thường Vân là người không cần không đòi hỏi gì cả, nhưng khi hai người cùng gặp Mã Tấn Thao năm ấy, một người điển trai lịch sự, phong độ dịu dàng như vậy, Biện Lâm vẫn nhìn thấy được sự rung động và tình yêu đã được Thường Vân chôn giấu kỹ càng từ trong đôi mắt ấy, Biện Lâm mới biết được thì ra Thường Vân cũng sẽ yêu thương người khác. Biện Lâm biết mình thật sự không thích Thường Vân như vậy, cho nên đã ra tay... Sau đó rất nhiều năm, Biện Lâm nhìn thấy được sự buồn phiền của Thường Vân, nhưng hiện tại Thường Vân lại nói với Biện Lâm, đây không phải điều Thường Vân muốn, vậy rốt cuộc Thường Vân muốn gì?
Ai có thể nhìn thấu Thường Vân.
Không ai có thể nhìn thấu Thường Vân.
Thường Vân chỉ mỉm cười ôn hòa hơn, đôi mắt lại như lóe sáng.
"Thùng thùng."
"Xin lỗi làm phiền hai vị." Bước vào là một vụ bác sĩ đeo mắt kính trông rất nghiêm túc, cũng gián đoạn thành công sự rung động Biện Lâm không thể tự kiềm chế. Bà ấy lấy lại bình tĩnh, hỏi: "Có chuyện gì vậy bác sĩ?"
Bác sĩ đẩy kính lạ lẫm nhìn Biện Lâm, người phụ nữ ăn mặc chỉnh chu này ban ngày không phải còn rất hung dữ à, sao buổi tối lại đột nhiên trở nên ôn hòa như vậy? Có điều rõ ràng đây không phải điều anh ta nên quan tâm, hắng giọng một tiếng, bác sĩ nói với thái độ chuyên nghiệp: "Bà là người nhà của ngài Mã phải không?"
"Là tôi." Biện Lâm lúng túng một chút, lại chỉ người bên cạnh mình. "Bà ấy cũng vậy."
Giữa chân mày của Thường Vân hơi chuyển động, khóe miệng hơi nhoẻn lên.
"À, là thế này. Chiều nay khi chúng tôi làm kiểm tra cho ngài Mã, phát hiện ông ấy có triệu chứng của bệnh động mạch vành, là một bệnh gây nhồi máu cơ tim. Hơn nữa lần này ông ấy bị kích thích, đối với chứng bệnh này càng thêm bất lợi, có thể sẽ gây ra nguy hiểm, nên chúng tôi quyết định sẽ làm phẩu thuật tái tạo lại động mạch vành cho ông ấy, để tái thông dòng chảy mạch vành của ông ấy. Nhưng..."
"Nhưng sao?" Biện Lâm vội hỏi, Thường Vâng cũng lo lắng nhìn chằm chằm bác sĩ.
Bác sĩ cúi xuống lật tới lật lui hồ sơ bệnh án, "Nhưng tình huống điện tâm đồ của ngài Mã có chút bất thường, en-zim trong cơ thể cũng cao hơn so với chỉ số bình thường, cho nên ông ấy còn cần phải làm một cái phẫu thuật bắc cầu động mạch vành, mà vấn đề hiện tại chúng ta cần giải quyết nhất đó là chuyện truyền máu cho ngài Mã. Đối với dạng phẫu thuật này, bình thường mất khoản 1600cc máu, nhưng nhóm máu của ngài Mã là Para Bombay A, đây là loại máu tương đối hiếm, ngân hàng máu của bệnh viện cũng không có đủ."
"Vậy lấy của tôi đi." Biện Lâm và Thường Vân đều chỉ vào bản thân.
Bác sĩ từ tốn nói: "Thế này, chỉ có nhóm máu của con