"Canh gà sắp nấu cạn nước rồi."
Một câu rất đơn giản. giọng điệu cũng nhẹ nhàng, người nói câu này cũng mang theo chút vui vẻ, nhưng sao ba Lương nghe lại cảm thấy hơi lúng túng?
À, phải rồi, bầu không khí lúc nãy còn đầy mùi thuốc sung vô cùng căng thẳng, tại sao cô gái này vừa vào bếp tắt bếp gas cứu nồi canh của ông rồi nói câu đó thì bầu không khí trong bếp đã trở nên lãng mạn ấm áp nhàn thoải mái nói chuyện gia đình? Không thể, không thể được, ông còn chưa nói xong mà!
Ba Lương nhướng mày trừng mắt nhìn Mã Lạc Xuyên.
Cười cái gì mà cười, tôi đã đồng ý đâu!
Mã Lạc Xuyên không chút phật lòng, mỉm cười, "Con thường xuyên nghe Tiểu Nhu nói, kỹ thuật hầm canh của chú có thể nói là ngon nhất, con cũng rất có hứng thú với việc hầm canh, không biết chú thích hầm loại canh nào nhất?"
Nhắc đến hầm canh thì ba Lương sẽ vui vẻ hồ hởi lên ngay, cũng quên mất phải tiếp tục trừng mắt nhìn Mã Lạc Xuyên, bắt đầu nhiệt tình giảng: "Vậy mới phải chứ! Mấy đứa giống Tiểu Nhu Tiểu Cương, luôn làm việc ở Sở Cảnh sát, suốt ngày liều mạng bắt cướp, ăn canh là bổ nhất. Chú thì thích làm cho tụi nó canh cá hầm táo tàu, canh bao tử heo hầm bạch quả, canh nấm linh chi, với lại canh củ sen nấm hương và nhiều loại nữa. Trong mấy loại canh này, món làm tương đối ngon nhất là canh xương hầm sơn trà lá sen..."
"Canh xương hầm sơn trà lá sen?" Mã Lạc Xuyên ngoan ngoãn đứng một bên, tỏ thái độ muốn học hỏi.
Đôi mắt ba Lương sáng lên: "Ừ, bây giờ là đầu mùa hè, công việc của Tiểu Nhu lại mệt mỏi như vậy, vào mùa hè cũng sẽ tiêu hao nhiều thể lực, uống loại canh này là nhiều dinh dưỡng nhất. Làm cũng dễ thôi, chỉ cần 200 gram sơn trà, một góc lá sen tươi, 1 ký 2 xương, hai quả ô mai, 100 gram lúa mạch là được rồi. Sau đó đến khi nấu thật sự thì lựa chọn xương phải là loại chuyên dùng để hầm canh, nếu không sẽ không ngon; lá sen, ô mai, lúa mạch, cái gì đi chăng nữa cũng phải rửa sạch, sau đó bỏ mấy thứ đó vào nồi, cho một lượng nước vừa phải vào, đun sôi ở nhiệt độ cao, sau đó thì để lửa vừa trong ba tiếng, nhớ là cuối cùng phải đặt thêm lá sen vào, nêm nếm thêm chút muối, rất là ngon, Tiểu Nhu đặc biệt thích uống, lần nào cũng uống cả chén lớn!"
"Vậy nó có công dụng gì ạ?"
"Nhiều lắm. Sơn trà có thể khai vị hỗ trợ tiêu hóa, lá sen có thể thanh nhiệt giải độc, ô mai để giải khát, lúc mạch có tác dụng ngừa phong thấp, kết hợp lại với nhau thành một loại canh bổ dưỡng, nước canh hầm lửa riu riu còn có tác dụng tốt cho dạ dày."
"À, thì ra hầm canh phải chú ý nhiều như vậy." Mã Lạc Xuyên như hiểu ra chuyện gật gật đầu, liếc ai đó đang nín cười sắp đau bụng, lại xoay người qua, vẻ mặt tò mò hỏi một cách bình thản: "Vậy còn canh gà lúc nãy chú hầm có phải có bỏ thêm thứ gì khác? Con ngửi hình như có mùi của dưa gang."
"Cái này dĩ nhiên không giống món canh gà bình thường." Nói đến những món sáng tạo ngon nhất của mình, ba Lương càng cười đến lộ nếp nhăn nơi khóe mắt. "Đây là canh gà hầm dưa gang làm riêng cho Tiểu Nhu. Nấu món canh này thì còn cần phải chú ý nhiều điều hơn. Đầu tiên là nguyên liệu, dưa gang phải chọn loại còn trắng xanh, không quá chín, hơi chín tí là được rồi, còn cần nửa cân thịt ốc tươi, gà, tốt nhất là gà mái. Ngoài nguyên liệu, dụng cụ để hầm canh cũng quan trọng tương đương, nấu loại canh truyền thống như thế này dùng nồi đất là tốt nhất... Chỉ tiếc là nấu nồi đất thì đun sôi lâu, lại nhanh cạn nước, nếu không nấu ra nước canh vừa trong vừa đậm đà, phụ nữ uống là tốt nhất, có thể dưỡng da." Cuối cùng, ba Lương lại liếc qua nhìn nồi canh thất bại của mình, rầu rĩ lắc đầu.
"Món canh phức tạp như vậy cũng có thể làm được, đã là rất tài giỏi rồi ạ, lần này chẳng qua là do một chút sai sót nhỏ thôi, con tin là lần sau chú chắc chắn có thể làm ra một món canh gà ngon hoàn hảo." Mã Lạc Xuyên mỉm cười, hơi nhún vai. "Ngoài hầm canh, hình như chú cũng rất tâm đắc đối với làm tráng miệng, phải không ạ?" Mã Lạc Xuyên khẽ đưa mắt nhìn qua, đặc biệt ấm áp dịu dàng.
"Mỗi cuối tuần con ở nhà không có gì làm, con cũng sẽ cân nhắc làm một số món tráng miệng, ví dụ như chè đu đủ, mấy món bánh ngọt nhỏ như bánh dừa. Tiểu Nhu thích ăn đồ ngọt, con cũng thường xuyên làm cho em ấy ăn. Cho nên, con còn cần phải học hỏi nhiều ở chú."
Lúc nói những lời này, gương mặt Mã Lạc Xuyên như chứa đầy sự cưng chiều.
Lương Tiểu Nhu vẫn luôn quan sát hai người, trái tim thoáng rung động.
Cô thích ăn đồ ngọt, mà Lạc Xuyên sẽ làm rất nhiều món tráng miệng, thường xuyên sẽ đem món ngon ra ghẹo cô, cho vào dạ dày cô, làm ngọt lòng cô. Có bao nhiêu người biết được, người con gái với gương mặt lạnh lùng này lại là cao thủ nấu ăn, mà cô thì có tài đức gì, có thể có được một người con gái hoàn mỹ như thế?
Trong bếp nhà cô, người con gái cô yêu và ba cô nói những chuyện rất bình thường, còn cô chỉ ở một bên tươi cười lặng lẽ lắng nghe, giống như cũng là một chuyện rất tốt đẹp.
Không biết tại sao, nghe những lời khen từ miệng Mã Lạc Xuyên thì ba Lương lại thấy đặc biệt thoải mái. Ba Lương gật đầu, có lẽ là bởi vì nhìn thấy vị Thanh tra đô đốc MBA này là kiểu người có địa vị cao, nghiêm túc kiêu ngạo, nhưng hiện tại lại cúi mặt khen ngợi một cách tự nhiên, sẽ khiến cho người được khen có cảm giác vui vẻ.
Nhưng mà, sao lại có cảm giác là lạ? Hình như trọng điểm bọn họ thảo luận không phải chuyện này, chỉ là... Đã lâu rồi không có ai tham khảo vấn đề này với ông, ông lại hay bỏ nhiều tâm sức để hầm canh, còn có...
"Tâm đắc thỉnh giáo cái gì chưa nói tới, cũng chỉ là bình thường rãnh rỗi nhàm chán, mới làm ra mấy món lạ chút thôi." Ba Lương hào hứng lắc tạp dề, trên gương mặt rạng ngời hào hứng như gặp được tri kỷ uống ngàn ly. "Ví dụ như bánh đậu phộng cũng có nhiều vị. Không được có quá nhiều đường cát, ngọt quá sẽ bị ngậy, với lại nguyên liệu cần phải lựa chọn loại tốt nhất đó là bột bánh, ít bột quá thì sẽ không đủ để làm bánh. Cuối cùng bỏ vào lò nướng phải được điều chỉnh nhiệt độ và thời gian thích hợp..."
Ba Lương đang hào hứng nói nhìn cô gái trước mắt lại đột nhiên sinh ra một suy nghĩ, đã nghe tới danh tiếng từ lâu, gương mặt khẽ ngước lên xinh đẹp, ánh mắt tập trung, vẻ mặt nghiêm túc, mặc dù gương mặt không có biểu cảm, nhưng tuyệt đối có thể xem là người nghe và người học nghề đủ tư cách.
Ít nhất, về mặt này cũng tốt hơn Tiểu Cao nhiều. Khi ông và Tiểu Cao nói chuyện hầm canh, thì Tiểu Cao sẽ không nghiêm túc nghe như cô gái này, cũng sẽ không lấy vở lấy bút ra ghi lại để nhớ, càng sẽ không mỉm miệng cười dịu dàng nói "Sẽ thường xuyên làm cho em ấy ăn"...
Sau đó, lại hoang mang.
Tiểu Cao là một người đàn ông tốt, nhưng mỗi lần ông gặp anh, chủ đề nói chuyện của anh ngoài công việc cũng chỉ có công việc, còn không thì nói mấy loại vật chứng, mấy cái thí nghiệm... Đúng vậy, anh chắc chắn là một người đàn ông tốt, vững vàng điềm tĩnh, làm việc nghiêm túc có trách nhiệm, mọi mặt cũng rất tốt, chỉ là kiểu người như anh thật sự thích hợp với Tiểu Nhu sao?
Lúc Tiểu Nhu quen Tiểu Cao trông cũng không mấy vui vẻ, mỗi ngày đi làm về cũng chỉ một mình, không có qua lại cũng không có mùi vị ngọt ngào đặc biệt của những người yêu nhau.
Còn nhớ tối hôm đó Tiểu Nhu nhẹ nhàng bâng quơ nói sự thật hai người đã chia tay, ông cũng không hề nhìn thấy bất cứ vẻ buồn khổ đau lòng nào trong mắt cô, ngược lại một tối muộn, lúc Tiểu Nhu vội vã đi ra ngoài gặp một người, trong mắt lại ánh lên vẻ hoang mang mà ông chưa bao giờ thấy trước đó.
Có lẽ đây mới thật sự là tình yêu?
Mà bây giờ nghĩ lại, người mà tối đó Tiểu Nhu muốn đi ra ngoài gặp chính là cô gái này?
Thật ra khi suy nghĩ lại, ngoại trừ giới tính có chút vấn đề (...), thì ngược lại Mã Lạc Xuyên người con gái này cho dù ở phương diện nào cũng có thể nói là hoàn hảo. Dáng vẻ xinh đẹp tinh tế, mặc dù hay làm mặt than, nhưng thỉnh thoảng mỉm cười cũng có thể khiến ông lúng túng. Về điểm này, có vẻ như mắt chọn người của con gái cũng đặc biệt tốt, rất có phong thái của ông hồi xưa. Ba Lương vuốt cằm không có râu, nghiêm túc gật đầu.
Lúc làm việc, không cần phải nói cũng rất tập trung và có trách nhiệm, lúc trước không phải cũng đã thấy cô trên TV bình tĩnh và ung dung à. Quan trọng nhất là... ba Lương nhướng mắt nhìn hai người mắt đi mày lại, cả hai người đều thích đối phương, Tiểu Nhu thích cô ấy vậy là đủ rồi.
Vậy là đủ rồi.
Còn có cách nào khác đâu, đứa con gái đáng thất vọng của ông phải lòng cô gái này, muốn cô ấy, người làm cha như ông có lý do gì để phản đối?
Thôi kệ, ba Lương thở dài một hơi. Ông già rồi, ông cũng chỉ muốn nhìn thấy bộ dạng cười vui vẻ của con gái mà thôi. Nếu cô gái này có thể cho Tiểu Nhu những gì con bé muốn, vậy thì là nam hay nữ, cũng có làm sao.
"Món Tiểu Nhu thích nhất là cà phê sữa với đậu đỏ, sau này con nhớ thường xuyên làm cho nó, biết không?" Ba Lương bỗng nhiên buồn rầu nói.
Những lời này bỗng dưng được nói ra làm cho cả Mã Lạc Xuyên và Lương Tiểu Nhu đều ngẩn người. Mã Lạc Xuyên ngay lập tức gật đầu, khóe miệng nhoẻn lên, nhạt như vô tình lại đầy kiên định khiến người ta có thể tin tưởng. "Con sẽ làm."
Mã Lạc Xuyên quay mặt về phía ba Lương, trịnh trọng cúi đầu, giọng nói thành khẩn chân thật lại tha thiết. "Cám ơn chú đã tin tưởng con, con nhất định sẽ chăm sóc Tiểu Nhu thật tốt."
Lương Tiểu Nhu ướt nước mắt đi tới ôm lấy người cha đã già đi nhiều của cô, không nói gì mà tựa đầu lên vai ông, nghẹn ngào nói: