Editor: Moriuchi Eira
Lục Miên cũng không tò mò tại sao Tiêu Kỳ Mặc lại biết cô là người đánh đám kia, cô kẹp khăn tay ở hai ngón giữa, quơ quơ.
"Loại khăn này ngài cũng không thiếu, chắc sẽ không vì một cái mà để bụng đâu nhỉ? Tiêu tiên sinh, cảm ơn!"
Tiêu Kỳ Mặc nhìn cô tùy ý cất khăn vào túi, rồi bỏ tay vào túi quần, nhanh chóng rời đi.
"Cô không tham gia yến tiệc?" Tiêu Kỳ Mặc ôn nhu mở miệng.
"Nhàm chán, các người cứ chơi đi.
"
Giọng nói kiêu ngạo, vừa lãnh khốc vừa tà mị.
Từng động tác của cô đều mang một vẻ "bố mày cần đời chắc?", hoang dã lại tùy ý.
Diệp Cẩn Văn nhìn bóng lưng cô rời đi, lúc này mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Loay hoay nửa ngày trời, cuối cùng cũng tìm được đáp án.
Nhưng thái độ của Kỳ Mặc hôm nay! có chút bất thường nha~
!
Yến tiệc Tô gia.
Đám khách khứa bị Tô gia làm lơ triệt để, lúc này còn không biết mình vừa tránh được một kiếp, cả đám tụm năm tụm ba, xì xào bàn tán về Lục Miên.
Họ vô thức nhìn về phía Lục Tâm Noãn một cái, rồi lại cúi đầu bàn luận.
"Cái người vừa nãy là Lục đại tiểu thư Lục Miên? Cũng là cái người bị bắt cóc hai năm mới được cứu về hả?"
"Đúng là cô ta, Lục gia chủ đã thừa nhận rồi còn gì.
Nhưng Lục Miên kia trông thật kì cục, điệu bộ lạnh như băng, nhìn là biết có vấn đề về thần kinh!"
"Tô chỉ sợ cô ta sẽ nổi điên lên rồi móc dao găm đâm mỗi người một nhát! Mấy cái loại như vậy á, cẩn thận có ngày tâm tình không tốt liền trở tay trả thù xã hội cho coi!"
"Đừng nói nữa đừng nói nữa, tôi sợ đến mức lông tơ dựng đứng hết lên rồi này! Lục gia cũng thật là, loại người như vậy không nhốt ở trong nhà đi, còn thả ra để nó cắn người vô tội sao! Tô lão tiên sinh cũng thật lương thiện, thái độ vừa rồi rõ ràng là muốn giải vây giúp Lục Miên, làm hại chúng ta đến không một chuyến! "
"! "
Đám khách khứa vui sướng thảo luận, ít nhiều sẽ lọt vào tai ba người Lục Hành Đường.
Lục Hành Đường sắc mặt tối sầm, biểu cảm bất mãn.
Vừa rồi ngoài hậu hoa viên, Lục Miên đến đã ném hết mặt mũi của bọn họ, còn náo loạn một hồi khiến cho Lục gia bị chê cười, chẳng lẽ làm càn như vậy chỉ để gia tăng sự tồn tại của mình thôi sao?
Đứa cháu này, hắn hoàn toàn không muốn thừa nhận!
Quá mất mặt!
Từ nhỏ đã hư hỏng, lớn lên thì toàn gây chuyện thị phi.
Không nhắc đến vụ bắt cóc năm đó, sau khi nó trở về, bọn họ tưởng có thể sẽ sống vui vẻ với nó, ai mà ngờ nó còn hư hỏng hơn so với trước nữa, năm lần bảy lượt hỗn láo với trưởng bối, càng ngày càng chẳng ra hồn người.
Sắc