Editor: Moriuchi Eira
Gia đình cô ta có tội tình gì chứ?
Mà lúc nào nó cũng bày ra cái vẻ mặt như ai thiếu nợ nó không bằng.
Lục Noãn Tâm cho rằng, chỉ cần Lục Miên còn sống ở Lục gia một ngày thì cả gia đình họ sẽ không thể nào quên được đại án 726 năm đó.
Chị ta làm vậy là không muốn để ai sống yên ổn đây mà!.
Lục Tâm Noãn ghì chặt tay, nhanh chóng trấn an Phó Mạn: "Nhìn chị ấy có vẻ không quan tâm lắm.
Mẹ, mẹ đừng buồn nữa, chị ấy không trách mẹ đâu!"
"Vậy là tốt rồi! " Phó Mạn nhanh chóng bị thuyết phục, bà gật đầu liên tục, sau đó quay đầu hỏi: "Noãn Noãn, đi sớm vậy sao? Đã ăn no chưa?"
"Con không muốn ăn nữa! Mẹ, con đi đây!"
!
Cao trung Côn Bằng, năm nhất gồm 25 lớp.
Lục Miên đến lớp lúc 8h24p, cô nhanh chóng xếp hàng vào đội ngũ những học sinh đã tốt nghiệp cấp 3*.
Vì hoàn cảnh của cô tương đối đặc biệt nên không cần phải tham gia tập huấn, đương nhiên sẽ bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ với các bạn học mới.
Chỉ đến khai giảng cô mới đi học.
Có đi cũng chỉ như đánh cá ba ngày, phơi lưới nửa buổi, số lần đến lớp có thể đếm trên đầu ngón tay.
Chính vì vậy mà nhiều bạn học không biết trong lớp mình sẽ có một học sinh là cô.
Lúc này thấy cô ở trong lớp, rất nhiều bạn học cảm thấy lạ lẫm, chủ nhiệm lớp cũng có chút kinh ngạc.
Tiết đầu là môn vật lí của thầy chủ nhiệm.
Thầy chủ nhiệm còn khá trẻ, mặt trên đeo một cặp kính dày cộm, tên là Đinh Sai.
Thầy nghiêm chỉnh đứng trên bục giảng, dõng dạc giảng bài: "Thời gian và vị trí dịch chuyển", đầu tiên thầy lấy ví dụ, thỉnh thoảng còn chọc cho đám học sinh phía dưới cười rôm rả.
Đinh Sai tự nhận mình có khiếu nói chuyện, hắn liếc một vòng quanh phòng học, rất nhanh liền nhìn thấy một nữ sinh đã sớm lơ là bài giảng của mình.
Hắn hơi nhíu mày, không nói tiếp nữa.
Mắt nhìn chằm chằm Lục Miên đang ngồi dựa cửa sổ ở góc lớp.
Bởi vì cô nhập học muộn nên không có bạn ngồi cùng bàn.
Cô một tay chống cằm, một tay xoay bút, trên bàn còn để mấy quyển sách xanh xanh đỏ đỏ, mà cô còn đang chuyên chú đọc chúng.
Đinh Sai không thấy rõ đó là sách gì, nhưng chắc chắc không phải sách Vật lý mà hắn đang dạy!
Nữ sinh này tên Lục Miên thì phải!
Đinh Sai nén giận lấy một viên phấn, nắm chặt trong tay rồi ước lượng khoảng cách và vị trí ném.
Ném phấn là một bộ môn bắt buộc của các thầy cô, Đinh Sai cũng không ngoại lệ.
Hắn chuẩn xác ném phấn đi, phấn bay theo đường cong parabol, nhìn là biết sẽ bay trúng Lục Miên.
Nhưng!
Lục Miên vẫn không thèm ngẩng đầu, một tay cô hờ hững giơ lên, hai ngón tay chuẩn xác kẹp lấy viên phấn.
Đinh Sai: "!!!"
Bắt!