Trời bắt đầu vào thu, sân nhà Diệp Sâm lúc này đã lác đác vài chiếc lá vàng khô, bầu không khí trở mát mẻ hơn nhiều. Huyền Ảnh không có việc làm hay công tác gì đàng hoàng, nhiệm vụ hằng ngày chỉ toàn ngủ nướng với xem TV, thêm vào đó là theo học chương trình phổ cập kiến thức tiểu học. Thế nên mỗi buổi sáng cậu đều bám chặt lấy giường ngủ không muốn dậy, phải để cho Diệp Sâm tốn công tốn sức túm ra mới chịu mở mắt.
Sau lần ân ái đó, Diệp Sâm không nói thêm bất cứ điều gì với Huyền Ảnh. Cậu vốn thông minh nên có thể tự biết quan hệ của mình và chủ nhân hiện đã thân mật hơn. Điều này quả thực tệ hại, thậm chí nguy cấp, bởi tỷ như lúc này nửa người Huyền Ảnh tuy đã bị Diệp Sâm kéo ra khỏi giường nhưng hai tay cậu vẫn cố nắm chặt gối, chân bướng bỉnh quẫy đạp lung tung, “Em muốn ngủ tiếp! Ngủ một chút nữa thôi!”
“Nếu em không nghe lời, tôi sẽ bán em!”
“Em không tin!” Chiêu cũ của Diệp Sâm coi như không còn tác dụng nữa.
Diệp Sâm sầm mặt vỗ thật kêu vào mông Huyền Ảnh, “Hôm nay chúng ta có hẹn ăn cơm với anh hai, nếu em còn chưa chịu dậy thì lát nữa sẽ muộn mất.”
Huyền Ảnh bỗng xoay người lại, mở bừng mắt nhìn Diệp Sâm, “Là hôm nay sao?”
“Đúng vậy, là hôm nay, cho nên em dậy thay quần áo nhanh đi.” Diệp Sâm quăng đống quần áo lên người Huyền Ảnh, “Anh hai không thích những người trễ hẹn đâu. Nếu em khiến anh ấy không ưng, sau này ảnh sẽ không cho em ở chung với tôi nữa.”
Huyền Ảnh không rõ tính cách của Diệp Chương thế nào, thế nhưng cậu đã được chạm mặt với anh hai lần, có thể nhận ra Diệp Sâm rất nghe lời anh. Vừa nghĩ đến điều này, ước mơ được ngủ thêm vài phút nữa của Huyền Ảnh lập tức biến mất, cậu nhanh chân lẹ tay nhảy xuống giường mặc quần áo rồi lao vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Tất cả đều chỉ diễn ra trong vòng có năm phút.
Diệp Sâm thấy Huyền Ảnh lúc này đã hoàn toàn tỉnh táo mới hài lòng gật đầu.
Chỗ hẹn với Diệp Chương tương đối xa, tuy nhiên nơi đó lại khá yên tĩnh, không mấy khi đụng phải đám chó săn.
Diệp Sâm lái chiếc siêu xe của mình chở theo Huyền Ảnh đánh một cú quẹo thật ngoạn mục vào con hẻm nhỏ. Hai bên đường lúc bấy giờ đã rải đầy lá cây hạnh vàng khô, khi đạp lên thì nghe được âm thanh giòn tan rất vui tai. Huyền Ảnh cũng cảm thấy cực kỳ thích thú, vừa đi vừa đá đạp lung tung, sau đó tiến đến bên tai Diệp Sâm nói nhỏ: “Em muốn biến thành ngựa quá đi! Dẫm lên đám lá này chắc chắn sẽ rất thích!”
Quần áo hai người mặc hôm nay là đồ đôi dành cho tình nhân, áo khoác dài có kiểu dáng giống nhau như đúc. Huyền Ảnh ăn mặc chỉnh tề tươi sáng, mái tóc dài của cậu được buộc bởi dây gân giấu vào trong áo khoác. Trên đầu đội mũ lưỡi trai, vành nón che khuất ánh sáng khiến sống mũi thẳng tắp của Huyền Ảnh cao hơn hẳn. Đôi mắt đen bóng nổi bật, trong suốt.
Diệp Sâm nghiêng đầu quan sát khuôn mặt cậu, thấy rất hài lòng với gu thẩm mỹ của mình, thầm tự kiêu ngạo một phen.
Hai người đi bộ đến tận cùng con hẻm thì bắt gặp một tiệm cà phê xinh xắn phía trước. Vì lúc này còn sớm nên khách không đông lắm, vừa nhìn vào đã thấy Diệp Chương ngồi ở cạnh cửa sổ đang vẫy tay.
Diệp Sâm dắt Huyền Ảnh đi đến, tháo kính mát vắt lên cổ áo rồi quay lại nói với cậu, “Chào anh hai đi.”
Huyền Ảnh lập tức hé ra tám chiếc răng trắng muốt của mình, vui vẻ lên tiếng, “Anh hai!”
Diệp Chương gật đầu cười, đưa tay phải ra, “Chào cậu!”
Huyền Ảnh nhìn bàn tay trước mắt mình, bắt đầu thấy mờ mịt. Cậu xoay sang dùng ánh mắt hỏi Diệp Sâm.
Diệp Sâm thấy vậy liền cầm tay Huyền Ảnh, để tay cậu nắm lấy tay Diệp Chương, “Hiểu không?”
Trước kia lúc xem TV Huyền Ảnh có thấy qua cảnh người ta nắm tay nhau rồi, nhưng bản thân cậu chưa từng làm vậy bao giờ nên trong chốc lát không nhớ ra. Hiện được Diệp Sâm nhắc nhở, cậu mới chợt giác ngộ, nhanh chóng nắm lấy tay Diệp Chương lắc lắc, “Anh hai! Chào anh, em là Huyền Ảnh!”
Diệp Chương hứng thú quan sát đồng hồ tình nhân trên tay Huyền Ảnh, sau lại nhìn cậu và Diệp Sâm một lát, gật đầu, “Anh tên Diệp Chương.”
“Em ấy không hiểu những chuyện này đâu.” Diệp Sâm ở cạnh bổ sung một câu, xem như giải thích thay Huyền Ảnh.
Huyền Ảnh thấy Diệp Chương vẫn nhìn mình chăm chăm, không hiểu sao thấy thật hồi hộp. Mặc dù cậu không hiểu ý nghĩa của việc “gặp người lớn trong gia đình” cho lắm, nhưng trong tâm trí cậu đã tự động lâm vào trạng thái bồn chồn. Cậu rất sợ Diệp Chương sẽ có thành kiến với mình, vì thế đưa tay giật nhẹ áo Diệp Sâm, nói nhỏ: “Em sẽ học mà.”
Diệp Chương thấy vậy liền nở nụ cười, vẫy tay với nhân viên phục vụ rồi hỏi Huyền Ảnh, “Cậu thích uống ngọt hay đắng?”
Diệp Sâm thầm giật mình, nghĩ sao anh hai lại hỏi câu hỏi kỳ lạ như vậy. Đối với người bình thường, không phải anh ấy nên hỏi người ta thích uống loại cà phê nào hay sao? Chẳng lẽ anh hai đã nhận ra Huyền Ảnh không phải người? Hay anh ấy xem cậu là đứa trẻ?
Huyền Ảnh cười tủm tỉm, đáp: “Em thích uống ngọt!”
Diệp Chương gọi ba tách cà phê, sau lại gọi riêng cho Huyền Ảnh một phần bánh ngọt. Lúc thấy Diệp Sâm đưa ly đến trước mặt cậu, thấp giọng dặn “coi chừng nóng”, anh liền ngạc nhiên kêu lên: “Tiểu Sâm, không ngờ cậu còn biết cách quan tâm đến người khác cơ đấy!”
Diệp Sâm lập tức trừng mắt, “Kỳ lạ lắm sao?”
Nét mặt của Diệp Chương lúc này đã dào dạt ý cười nhìn Huyền Ảnh, “Tiểu Sâm đối xử với cậu có tốt không?”
“Đại Sâm tốt với em lắm!” Huyền Ảnh ưỡn ngực đáp, trông tự hào vô cùng. Nói xong cậu liền bưng tách cà phê lên uống, mày nhíu lại.
Diệp Chương dõi theo phản ứng của cậu, hỏi: “Vị thế nào?”
Huyền Ảnh chép miệng, “Ngọt đắng đắng ngọt.”
“Phụt!” Lần đầu tiên Diệp Chương được nghe “câu thần chú” này, cười lớn, “Trước đây cậu chưa từng uống cà phê sao?”
“Chưa.” Huyền Ảnh thành thật trả lời, “Đại Sâm chưa cho em uống bao giờ.”
“Vậy chính cậu thì sao?”
Huyền Ảnh thấy khó hiểu nên nghiêng đầu nhìn Diệp Chương, “Không có! Em còn không biết đến thứ này.”
Diệp Sâm ngồi ở bên cạnh lúc này lưng đã đầy mồ hôi, vờ thở dài nói: “Anh hai, anh đừng hỏi nữa. Trước đây Huyền Ảnh ngay cả cơm còn bữa no bữa đói thì làm sao có cơ hội đến tiệm cà phê kia chứ?”
Nghe Diệp Sâm nói xong, ánh mắt Diệp Chương liền rơi vào mấy ngón tay thon dài trơn nhẵn của Huyền Ảnh, khớp xương nhỏ nhắn đẹp đẽ. Trông anh như có điều suy nghĩ, tuy nhiên chỉ dừng hai giây rồi khẽ gật đầu, “Rồi, không hỏi nữa. Hay cậu nếm thử bánh ga tô ở đây đi. Anh vốn nghĩ cậu sẽ thích chocolate, nhưng hình như không phải rồi.”
Huyền Ảnh lại múc một muỗng bánh đưa vào miệng, cười rộ lên, “Cũng là ngọt đắng đắng ngọt.”
Tim Diệp Sâm đập bình bịch như trống gõ, cuối cùng mới hiểu tại sao anh hai mình lại hẹn gặp ở một tiệm cà phê.
Trong mắt Diệp Chương lúc này đã bớt đi vài phần dò xét. Nếu nói những nụ cười trước đó của anh chỉ toàn lấy lệ, thì sau đấy tất cả đều xuất phát từ đáy lòng. Thậm chí anh đã bắt đầu thấy tò mò với mái tóc dài của Huyền Ảnh.
Ngồi một chỗ cả nửa ngày, Huyền Ảnh cứ phải nếm mấy loại cà phê liên tục nên cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, đưa tay kéo tay áo Diệp Sâm, “Em muốn đi vệ sinh.”
Diệp Sâm lập tức gọi phục vụ đến dẫn cậu đi.
Huyền Ảnh vừa đi khỏi, Diệp Chương lại bắt đầu nghiền ngẫm chiếc đồng hồ cặp của hai người.
Anh mỉm cười đầy ẩn ý với nhìn thằng em nhà mình, “Đây chính là người đêm đó khi không chui vào nhà cậu, sau lại được cậu thu nuôi đấy à?”
Diệp Sâm gõ nhẹ ngón tay lên bàn, sắc mặt vẫn bình tĩnh như cũ, hỏi ngược lại, “Anh thấy sao?”
“Ừm… Rất được lòng người khác. Điều quan trọng nhất là sự đơn thuần của cậu ấy hoàn toàn không hề giả vờ.” Diệp Chương thấy Diệp Sâm tỏ vẻ không vui liền mỉm cười, “Được rồi, không vòng vo nữa. Anh có thể nhìn ra cậu ấy rất chân thật.”
Trên mặt Diệp Sâm không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng lòng đang thầm thở phào nhẹ nhõm, “Vậy giờ anh yên tâm rồi chứ?”
Diệp Chương gật đầu, “Không tệ lắm, về mặt nhân phẩm anh thực sự rất hài lòng nhưng vẫn thấy hiếu kỳ với lai lịch của cậu ấy.”
Ngón tay đang gõ trên bàn của Diệp Sâm ngưng lại.
Diệp Chương khoanh tay trước ngực, mắt nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, nói: “Cậu không thích uống cà phê nên trong nhà chẳng có đồ pha gì cả. Anh vốn còn nghĩ nếu Huyền Ảnh thích uống thì cậu sẽ dẫn cậu ấy đi ra tiệm, ai ngờ thậm chí đến cà phê là gì mà cậu ấy cũng không biết, ngay cả bắt tay chào hỏi cũng mù tịt luôn. Nói một cách chính xác là trước khi biết cậu, thì Huyền Ảnh hoàn toàn không biết gì về thế giới này, đúng chứ?”
“Người như thế không hiếm.” Ánh mắt Diệp Sâm nhìn sang hướng nhà vệ sinh, thấy mình và Huyền Ảnh nên ra về được rồi.
“Tuy nhiên người đã hai mấy tuổi mà đôi mắt vẫn ngây thơ như thế thì không nhiều đâu, tay cũng rất đẹp nữa, vừa nhìn đã biết chưa từng làm việc nặng bao giờ.” Diệp Chương cười, rồi lại thở dài, “Haizz… Thôi, nếu cậu không muốn nói thì coi như thằng em của anh đây đã may mắn nhặt được một chàng hoàng tử ngoài hành tinh vậy.”
Diệp Sâm thấy Diệp Chương vui đùa lái sang chuyện khác, lòng thấy vô cùng cảm kích, “Anh cứ cho là thế đi.”
Lần gặp mặt này, Diệp Chương rất hài lòng với Huyền Ảnh. Mặc dù lai lịch của cậu có chút kỳ lạ nhưng từng lời nói cử chỉ đã khiến anh hoàn toàn tín nhiệm. Trước khi đi, anh không quên vỗ vai Diệp Sâm, nói: “Hiện nhà mình vẫn đang nhờ người ta mai mối cho cậu, nhưng tạm thời chưa nghe ai bảo gì. Anh sẽ giúp cậu thử thăm dò người lớn xem sao.”
“Cám ơn anh hai.” Diệp Sâm gật đầu, mở cửa xe cho Huyền Ảnh vào trước rồi quay lại nhìn Diệp Chương, “Em còn có một việc muốn hỏi.”
“Việc gì?”
“Anh biết Lâm Canh không?”
“Thiên vương giới âm nhạc, người già trẻ nhỏ đều biết cậu ta, sao anh cậu lại không biết được?” Diệp Chương cười ha ha, “Không thể nào! Chẳng lẽ cậu và cậu ta thực sự đang tranh người yêu sao? Nhưng anh thấy Huyền Ảnh rất chung thủy với cậu mà.”
“Không phải chuyện này. Em muốn nhờ anh điều tra sơ về bối cảnh của cậu ấy.”
Diệp Chương hơi sửng sốt rồi gật đầu, không hỏi gì thêm, “Được. Nhưng cậu muốn tra về việc gì?”
“Lai lịch gia tộc.”
“Có thể.”
Cuộc đối thoại của hai người bên ngoài, Huyền Ảnh đang ngồi trong xe nên không nghe thấy gì. Khi Diệp Sâm vừa lên xe, cậu liền vui vẻ hạ cửa kính xuống, thò tay ra vẫy vẫy, nói lớn với Diệp Chương, “Hẹn gặp lại, anh hai!”
Diệp Chương rõ ràng rất thích Huyền Ảnh, vươn tay xoa đầu cậu, “Nếu Tiểu Sâm có bắt nạt cậu thì cứ gọi cho anh hai.”
Huyền Ảnh lắc đầu liên tục, “Không đâu! Đại Sâm rất thích em, đối xử với em rất tốt!”
Diệp Chương không ngờ Huyền Ảnh lại thẳng thắn như vậy, dở khóc dở cười phẩy tay với cả hai người, “Thôi đi đi, anh cũng phải về công ty rồi.”
Sau khi Diệp Sâm và Huyền Ảnh về đến nhà, cậu liền kích động lao đến ôm lấy anh, “Anh hai có thích em không? Có hài lòng về em không?”
“Rất hài lòng!” Diệp Sâm nghiêm túc hôn lên gáy Huyền Ảnh.
“Vậy anh hai sẽ không đuổi em đi! Hí hí!” Huyền Ảnh vui đến nỗi muốn ra ngoài chạy vài vòng cho bõ, thế nhưng thắt lưng lại bị Diệp Sâm ôm chặt. Cậu không thể làm gì khác hơn là ngồi trên ghế sa lon nhún lên nhún xuống, hưng phấn kêu to, “Quản gia nói hôm nay có làm bánh ga tô hoa hồng, em muốn đi nếm thử!”
“Được.” Diệp Sâm vỗ một phát thật kêu lên mông Huyền Ảnh, dõi theo bóng cậu đang cấp tốc chạy đi như làn khói.
Ngồi tại chỗ được một lát, Diệp Sâm liền đứng lên đi ra chỗ nhà kính trồng hoa, mở điện thoại lướt danh bạ liên hồi. Cuối cùng tay anh dừng lại trên một cái tên “Nhất Diệp đại sư” nhưng vẫn không ấn gọi.
Toàn bộ người lớn trong Diệp gia đều tin Phật, mà Diệp Sâm cũng đã từng đi bái chùa vài lần. Nghe nói Nhất Diệp đại sư là một vị cao tăng nổi tiếng, nhưng Phật và Đạo sĩ vốn không cùng một nhà, anh không chắc mình có thể tìm được đáp án từ đây hay không. Mặc dù không được, Diệp Sâm vẫn muốn tự mình đi bái phỏng để biểu lộ thành ý.
Suy nghĩ được một lúc, anh lại cất điện thoại vào túi. Sau đó anh chợt nhớ cuối tuần này việc ở công ty khá nhiều, còn phải đến thăm trại ngựa, thầm nghĩ đành phải dời kế hoạch này lại vậy.
Không bao lâu sau, Huyền Ảnh bưng một đĩa bánh ga tô, hí ha hi hửng chạy đến tìm Diệp Sâm, trong miệng còn ngậm muỗng. Sau đó cậu lấy chiếc muỗng ra huơ huơ, “Đại Sâm, ngài ăn không?”
Diệp Sâm lắc đầu, “Ngán lắm.”
Huyền Ảnh lại ngậm muỗng vào miệng, lấy điện thoại ra đưa đến trước mặt Diệp Sâm, cán muỗng tung bay lên xuống, “Lâm thiên vương hẹn em ra ngoài chơi, em có thể đi không?”
Sắc mặt Diệp Sâm khẽ biến đổi, rồi lập tức liếc di động trên tay Huyền Ảnh, đáp: “Đi.”
“Sao?” Đối với việc đột nhiên được chủ nhân đồng ý nhanh chóng, Huyền Ảnh có hơi kinh ngạc.
Diệp Sâm thấy thế hỏi lại: “Em có muốn đi không?”
“Muốn, nhưng em phải học vài bài hát trước đã.”
“Được thôi.” Diệp Sâm đưa ngón tay quét một chút kem còn dính lại nơi khóe môi của Huyền Ảnh đưa vào miệng mình liếm, “Mùi vị cũng khá đấy.”