Diệp Sâm không ngờ Chu tiểu thư này bề ngoài nhìn yếu ớt nhưng nội tâm lại bạo dạn đến vậy. Chu Duyệt nốc rượu như nốc nước lã, làm bartender rót rượu theo không kịp. Thậm chí cô còn bắt Diệp Sâm uống cùng, càng quấy dí ly rượu vào mặt anh.
Diệp Sâm ức chế không chịu được, nhưng cũng chẳng yên tâm để Chu Duyệt ở lại một mình, lỡ cô xảy ra chuyện bất trắc thì sẽ rất phiền phức. Vậy nên anh đành bất lực ngồi trông chừng, mặt mày lạnh tanh.
Chu Duyệt cau mày nói to: “Tôi thực sự hâm mộ anh đấy! Còn ganh tị nữa!”
“Uống đủ rồi! Để tôi đưa cô về!”
“Anh cũng uống đi chứ! Uống! Cụng ly nào!” Chu Duyệt tự cụng ly với Diệp Sâm, thấy bản thân bị bơ liền đưa ly sát đến bên miệng anh, “Anh có uống hay không hả? Không uống tôi sẽ nói anh vô lễ với tôi!”
Gân xanh trên trán Diệp Sâm nổi lên thành từng mảng, hung hăng giật lấy cốc, cả giận nói: “Nếu cô còn dám uy hiếp tôi, tôi sẽ cho người tung tin scandal. Cô có biết hậu quả của scandal là gì không? Là ba mẹ cô sẽ giam cô lại, nghĩ cách chèn ép Phạm Tình, khiến cô ấy vĩnh viễn không thể phát triển trong giới giải trí được nữa! Về sau hai người cũng đừng hòng gặp mặt nhau! Cô thử xem!”
Chu Duyệt được nuông chìu từ bé chưa từng bị người khác la mắng bao giờ. Vì thế khi nghe Diệp Sâm lớn tiếng hù dọa, cô thực sự hoảng sợ, chỉ biết ngơ ngác nhìn anh, cơn say cũng vơi bớt mấy phần.
Diệp Sâm thu hồi vẻ giận dữ, lạnh lùng nói: “Tôi và cô kẻ tám lạng người nửa cân. Cô có thể đe dọa tôi thì tôi cũng có thể làm điều tương tự với cô, cho nên tốt nhất cô nên an phận một chút. Cô muốn uống rượu phải không? Uống đi!” Vừa dứt lời, anh lập tức rót đầy ly rượu của Chu Duyệt, dí sát vào mặt cô.
Chu Duyệt sợ hãi, đỏ mắt nhìn Diệp sâm, hai tay bưng ly hớp một hớp lớn, nước mắt rơi lã chã.
Diệp Sâm tựa vào ghế theo dõi Chu Duyệt uống cho bằng hết rượu rồi nói: “Xem bộ dạng của cô không thể về nhà, để tôi đưa cô đến nhà Phạm Tình, có ý kiến gì không?”
Chu Duyệt lắc đầu, sau lại gật gù, lầu bầu trong miệng: “Ừm, tôi cũng muốn gặp chị ấy.”
Diệp Sâm sầm mặt đỡ cô ra ngoài, ngồi vào xe rồi mở cửa sổ ra cho thoáng khí. Anh nói địa chỉ cho tài xế, kế đó nghiêng đầu nhìn Chu Duyệt, đẩy cô ra khỏi vai mình.
Chu Duyệt tựa vào cửa sổ, ánh mắt buồn bã, “Anh phải biết một người con gái lăn lộn trong giới giải trí rất khó khăn. Chị ấy lại không có gia thế như anh, tất cả đều do bản thân liều mạng đổi lấy, anh chớ có hại chị ấy.”
“Vậy cô cũng đừng hại tôi.” Vốn tính cách của Diệp Sâm không tốt, một năm trở lại đây do có sự xuất hiện của Huyền Ảnh mới trở nên hòa nhã hơn đôi chút. Bây giờ bị Chu Duyệt càn quấy, sắc mặt anh bắt đầu âm trầm, khiến tài xế lạnh hết cả gáy, mong sao tiễn được cô nương này đi cho sớm rồi còn hỏa tốc đưa Diệp Sâm về nhà để Huyền Ảnh an ủi.
Suốt đường đi, Diệp Sâm thấy Chu Duyệt không nói lời nào, cũng chẳng biết cô có đang tỉnh táo hay không, “Biết cô ấy khó khăn thì cô cũng nên ngoan ngoãn. Nếu cô kết hôn, đoán chừng tâm trạng của cô ấy cũng chẳng khá hơn là bao.” Dứt lời, anh chợt cảm thấy Huyền Ảnh nhà mình vẫn hiền lành nhất, so với thiên sứ còn hơn gấp trăm lần. Nghĩ đến đây, tâm trạng anh liền khá hẳn lên.
Tài xế thấy biểu cảm ôn hòa của Diệp Sâm qua kính chiếu hậu mà lấy làm kinh ngạc, suýt chút nữa đã tông xe vào hàng rào nhà người ta.
Sau một ngày bị hành hạ, Diệp Sâm về đến nhà đã hơn mười giờ đêm. Thấy quản gia đến đón mình, anh liền hỏi: “Em ấy đâu rồi?”
Quản gia đáp: “Đang ở trên lầu.”
“Hôm nay em ấy thế nào?”
Quản gia tiếp tục trả lời: “Tâm trạng vào ban ngày rất tốt, đến tối lúc nhận điện thoại của Diệp tiên sinh xong liền trở nên buồn rầu, ăn cơm xong thì cậu ấy lên lầu, không biết đã ngủ hay chưa.”
Diệp Sâm “ừ” một tiếng rồi vội vàng cởi áo khoác, rửa tay.
Huyền Ảnh đã ngủ. Lúc Diệp Sâm vào phòng thì thấy xung quanh tối đen. Anh nhất thời đau lòng, chậm rãi đi đến đầu giường mở đèn nhưng không vặn quá sáng, sau đó cúi người nhìn. Thấy người yêu đang say giấc nên Diệp Sâm chỉ hôn khẽ lên mặt cậu rồi rón rén xuống lầu tắm.
Huyền Ảnh là người dễ đoán, toàn bộ cảm xúc đều biểu hiện hết ra mặt. Ban tối khi gọi điện thoại, Diệp Sâm đã biết cậu không vui. Lúc ấy anh thật sự muốn bay về với cậu ngay lập tức. Bây giờ thấy cậu ngủ sớm bất thường, lòng anh lại bắt đầu tự trách, ngay cả khi tắm cũng chẳng thể ngừng suy nghĩ cách để thuyết phục người lớn trong nhà.
Tắm xong, Diệp Sâm lên lầu quay về phòng, đột nhiên nghe được tiếng mở cửa vang dội. Từ xa, anh thấy Huyền Ảnh đang hồ hởi chạy đến, “Đại Sâm! Ngài đã về rồi!”
Diệp Sâm nhìn thẳng vào mắt Huyền Ảnh. Anh vốn tưởng cậu sẽ giận mình, không ngờ lại nhận được sự chào đón nhiệt tình như thế. Đáy lòng anh nóng lên, xúc động ôm ngang Huyền Ảnh đi vào phòng ngủ. Cả hai cùng nhau ngã xuống giường, Diệp Sâm lập tức ôm mặt Huyền Ảnh hôn sâu.
Huyền Ảnh thỏa mãn rên khẽ, vội vàng ôm lấy cổ chủ nhân.
Diệp Sâm giận mình không thể ăn cậu vào bụng, đành phải hôn toàn thân cậu một cách dồn dập. Đôi bên âu yếm lẫn nhau, anh hỏi bên tai cậu: “Dậy hồi nào?”
“Vừa mới… ưm…” Huyền Ảnh cau mày đáp, biểu cảm rất thỏa mãn, “Em thấy đèn ngủ sáng, biết ngài đã về rồi…”
“Bảo bối ngoan!” Diệp Sâm hôn mạnh lên môi ai kia thật kêu.
Huyền Ảnh vui vẻ lột sạch quần áo trên người anh, hai người tiếp tục quấn lấy nhau như sên.
Ngày hôm sau, Diệp Sâm không có kế hoạch đặc biệt, ngay cả điện thoại cũng tắt, hoàn toàn ngăn cách bản thân với thế giới bên ngoài. Anh chẳng muốn làm gì ngoài cùng Huyền Ảnh hạnh phúc nằm phơi nắng ngoài ban công. Hôm nay là sinh nhật của anh, tuy nhiên tất cả sự quyết định đều nghe theo cậu.
Huyền Ảnh nói: “Thức ăn đầu bếp nhà chúng ta nấu ngon lắm, chúng ta đừng ra ngoài ăn, ăn ở nhà nha?”
Diệp Sâm gật đầu, “Được.”
“Đầu bếp làm bánh gato cũng đẹp lắm, chúng ta nên ăn lúc trưa hay lúc tối nhỉ?”
“Em muốn ăn lúc nào?”
“Hì hì… em không đợi kịp, trưa mình ăn luôn nha?”
“Được.”
Huyền Ảnh suy nghĩ một lát lại nói tiếp: “Không biết sinh nhật của em là khi nào, thôi thì chúng ta làm chung một ngày có được không?”
“Dĩ nhiên là được!” Diệp Sâm hôn nhẹ lên hàng mi dài của cậu, “Tôi chưa chuẩn bị quà cho em, ngày mai sẽ đưa em đi chọn.”
Ý kiến của cả hai hoàn toàn nhất trí, không có gì bất đồng, vậy nên Huyền Ảnh rất vui.
Đến tối, Huyền Ảnh đợi Diệp Sâm đi tắm thấy có hơi nhàm chán, vì thế cầm điện thoại lên xem Weibo. Đột nhiên cậu trông thấy một topic đang rất thu hút người xem: Diệp Sâm và thiên kim tiểu thư nhà giàu hẹn hò đêm khuya.
Bài báo có đính kèm hình ảnh, trong đó tư thế của hai người hết sức thân mật. Tác giả còn thêm mắm dặm muối viết hậu thế hai nhà Chu Diệp thân thiết, ý tứ kết hôn rõ ràng. Hơn nữa Diệp Sâm và Chu Duyệt trong ảnh chụp tình tứ như thật, nói không chừng sớm thôi cả hai sẽ có tin vui.
Tin tức này vừa được lan truyền chưa đến một tiếng. Nhưng vì chuyện có liên quan đến cả giới thương nghiệp lẫn giới giải trí nên sóng gió được thổi lên nhanh chóng. Bên dưới bản tin đã nhận vô số các bình luận. Huyền Ảnh ngây người, chăm chăm đọc đống chữ chói mắt kia.
Cư dân mạng gì cũng có thể phát biểu được, nào là bất bình giúp Huyền Ảnh, nào là mắng Diệp Sâm bắt cá hai tay. Tuy nhiên số lượng người này rất ít, hoàn toàn bị nhấn chìm trong cơn bão do bình luận đứng top đầu gây nên. Đa số mọi người đồng ý đây là hiện tượng bình thường. Mặc dù cũng có kẻ đỏ mắt ganh tị, nhưng hầu hết đều chúc phúc cho cặp đôi Diệp Chu.
Đàn ông yêu đàn ông thì có triển vọng gì chứ? Đợi cho anh Sâm kết hôn rồi, cậu Huyền Ảnh bám víu thanh danh người khác để nổi tiếng nào đó hẳn cũng phải cút đi thôi.
Huyền Ảnh ngơ ngác. Có vẻ cậu hiểu, lại có vẻ như không hiểu. Chỉ biết rằng lồng ngực cậu đang quặn đau, đôi mắt mở to nhìn màn hình điện thoại, mọi thứ trước mặt bỗng dưng trở nên mơ hồ.
Diệp Sâm tắm xong bước ra, thấy Huyền Ảnh lau di động liền khó hiểu hỏi: “Sao thế?”
“Màn hình hư rồi, em không thấy rõ.” Huyền Ảnh ngước mặt lên nhìn anh, nước mắt rơi lã chã.
Diệp Sâm hoảng sợ, luống cuống nâng mặt cậu, “Em sao vậy?”
“Hả?” Huyền Ảnh ngây ngẩn hỏi: “Có phải ngài sắp kết hôn không?”
Diệp
Sâm nhanh chóng lấy điện thoại của Huyền Ảnh xem sơ qua, sắc mặt lập tức âm trầm hẳn đi. Anh vội vàng ném di động sang bên, ôm chặt lấy cậu, “Truyền thông nói bậy bạ thôi, em đừng tin. Tôi sẽ bắt họ gỡ tin xuống.”
Huyền Ảnh bắt lấy tay anh, “Tại sao mọi người lại nghĩ em không nên ở bên ngài?”
“Do họ ngu xuẩn, không hiểu được em.” Diệp Sâm kéo cậu vào phòng tắm, “Tôi sẽ không kết hôn, đám chó săn chỉ đang nói nhăng nói cuội thôi, em rõ không?”
Huyền Ảnh hít nước mũi, trợn to mắt gật đầu.
“Đi tắm trước đi, tắm xong sẽ không có chuyện gì nữa.” Diệp Sâm hôn môi cậu, dịu dàng an ủi.
Huyền Ảnh ngoan ngoãn vào phòng tắm, lòng vẫn đau thắt như cũ. Rõ ràng cậu tin tưởng lời chủ nhân nói. Nhưng vừa nghĩ đến những gì mình mới đọc, cậu vẫn không kìm được nước mắt. Hai mắt cậu mở to, chẳng biết nước chảy ra từ vòi hoa sen hay tuyến lệ. Đầu óc cậu lúc này rối bời, tựa như trời sắp sập đến nơi.
Diệp Sâm vừa mở điện thoại lên liền nhận được cuộc gọi của Đỗ Phong. Ở đầu dây bên kia, hắn đang than thở không dứt, “Lúc nào rồi mà cậu còn chơi trò tắt máy nữa, thật tức muốn chết mà! Đã đọc tin tức chưa?”
Sắc mặt Diệp Sâm rất xấu. Anh đi đến bên cửa sổ, trầm giọng hỏi: “Trong bao lâu thì có thể dìm xuống?”
“Liên quan đến các thế gia, với năng lực của tôi thì tương đối khó.”
“Anh cứ thử trước đi, tôi sẽ gọi cho anh hai.”
Đỗ Phong kinh ngạc, “Có cần thiết không? Tin ngoài lề thôi mà? Chẳng phải cậu không thích dùng quan hệ để giải quyết chuyện riêng sao?”
“Tin này thì không được phép!” Diệp Sâm cúp máy, tiếp tục gọi cho Diệp Chương.
Diệp Chương cũng đã biết chuyện, vẫn còn đang thấy kinh ngạc. Nhận được điện thoại của Diệp Sâm, anh càng kinh ngạc hơn. Tuy nhiên anh luôn yêu quý em trai của mình, đương nhiên sẽ đồng ý giúp đỡ, “Có thể giải quyết, cậu yên tâm.”
“Nếu không dìm triệt để được, anh nhất định phải moi thông tin của tên ký giả ra đưa vào danh sách đen, để cho kẻ đó cả đời chẳng thể làm việc trong nghề báo nữa.” Diệp Sâm híp mắt, nói tiếp: “Chuyện này ảnh hưởng đến danh tiếng của em và Chu tiểu thư, kể cả quan hệ giữa hai nhà Diệp Chu, tòa soạn báo đó bắt buộc phải công khai xin lỗi.”
“…” Diệp Chương bỗng cảm thấy mình thông minh đến lạ, “Huyền Ảnh biết rồi à?”
Lòng Diệp Sâm căng lên. Nghe thấy tiếng bước chân của cậu từ phòng tắm đi ra, anh vội vàng quay đầu lại nhìn, sau đó “ừ” một tiếng rồi cúp máy. Diệp Sâm đi đến nắm lấy cằm Huyền Ảnh, cau mày, “Hai mắt đỏ như con thỏ vậy.”
“Ý?” Huyền Ảnh ngẩn ra. Sau đó, hai mắt cậu lập tức sáng lên, dùng tay xoa mặt mình. Cậu nhanh chóng đẩy Diệp Sâm ra chạy vào phòng thay đồ, “Ngài chờ em một chút!”
Diệp Sâm nhấc chân định đi cùng, nào ngờ bị người bên trong quát, “Không được vào đây!”
Phòng thay đồ có cửa. Huyền Ảnh gào lên xong liền cài chốt. Sau đó cậu mặc đống đồ bảo bối lên người. Vì hôm qua đã mặc thử nên lần này không bị trễ nãi, chỉ tốn chừng hai ba phút. Huyền Ảnh mở cửa, mang vẻ mặt đầy sự trông mong bước ra ngoài.
Diệp Sâm lo lắng không thôi, chẳng biết vì sao Huyền Ảnh đột nhiên khóa cửa. Đang lúc anh định đi tìm chìa khóa thì cậu đã xuất hiện trước mặt. Vừa trông thấy Huyền Ảnh, cả người Diệp Sâm lập tức dại đi.
Ánh mắt Huyền Ảnh còn đang đỏ hồng, trông thật giống như một chú thỏ to xác. Cậu hít mũi, bước đến cạnh Diệp Sâm, “Đại Sâm, em tặng quà cho ngài, ngài có thích không?”
Diệp Sâm run rẩy nhìn chòng chọc vào người yêu, đáy lòng điên cuồng gào thét. Anh chợt nhớ tới vừa nãy cậu còn đang khóc trong nhà tắm, tim lại bắt đầu quặn thắt. Trong nhất thời Diệp Sâm không nói được gì.
“Ngài không thích sao?” Hai mắt Huyền Ảnh mở to.
“Thích chứ!” Diệp Sâm xúc động mãnh liệt. Anh đưa tay lên thận trọng chạm vào người Huyền Ảnh, tựa như người trước mặt là báu vật quý giá, cần phải được gìn giữ. Diệp Sâm ôm lấy mặt cậu, hôn nhẹ, “Tôi rất thích!”
Huyền Ảnh hít mũi, “Có phải kết hôn nghĩa là giao phối như chúng ta thường làm không?”
Diệp Sâm chẳng thèm để tâm đến ngôn ngữ của cậu, chỉ tập trung an ủi, “Tôi sẽ không kết hôn.”
Huyền Ảnh hạnh phúc cười, tiếp tục hít mũi, “Vậy ngài kết hôn với em đi!”
Vừa nói, cậu vừa kéo Diệp Sâm đến bên mép giường, đè anh nằm xuống, còn bản thân thì leo lên, dùng môi chạm nhẹ lên môi anh, “Đại Sâm, ngài kết hôn với người khác em sẽ đau khổ lắm, ngài kết hôn với em được không?”
“Được.” Diệp Sâm khàn giọng đáp, nhìn Huyền Ảnh cả người mặc trang phục thỏ đáng yêu ngồi trên người mình. Vì máu nóng sôi trào toàn thân nên anh vội vã dời tầm mắt sang chỗ khác.
Huyền Ảnh giận dỗi hỏi: “Sao ngài không nhìn em?”
Diệp Sâm không biết phải trả lời thế nào, đành quay đầu đối mặt với cậu, lòng chợt kích động. Anh thô bạo ôm chặt Huyền Ảnh gặm cắn, bờ môi hung hăng hôn dọc theo cổ cậu, hoàn toàn chẳng thể kìm nén được nữa. Vài phút sau đó, một chuỗi dấu hôn đã xuất hiện trên người Huyền Ảnh.
Tim Huyền Ảnh đập rất nhanh, cậu thỏa mãn lắng nghe hơi thở dồn dập của Diệp Sâm. Thừa dịp anh buông mình ra liền đẩy anh nằm xuống, bắt chước hôn lên người chủ nhân.
Diệp Sâm chứng kiến cảnh tượng mê hoặc trước mắt mà bụng dưới co giật. Thần kinh căng thẳng của anh một mực nhắc nhở bản thân phải giữ lý trí. Thế nhưng vừa trông thấy đôi tai hồng hồng, cái đuôi bông gòn gợi cảm, mái tóc dài mềm mượt xõa trên lưng của cậu, sự nhẫn nhịn cuối cùng lập tức bị nổ tung. Thấy Huyền Ảnh ra sức lấy lòng, Diệp Sâm không còn giữ được bình tĩnh nữa, chỉ biết xoay người đè chặt kẻ đang làm loạn dưới thân, bắt đầu mãnh liệt công thành chiếm đất.
Hơi thở Huyền Ảnh dồn dập, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra. Cậu mừng rỡ hỏi: “Ngài muốn ăn em sao?”
“Ừ.” Diệp Sâm đáp một chữ ngắn ngủn, vừa hôn vừa đưa tay xuống dưới. Chần chờ một lát, anh mở ngăn kéo tủ, lấy một cái chai ra.
Đám dây ruy băng trên người Huyền Ảnh bị kéo rối tung. Cậu mơ màng để Diệp Sâm hôn mình và khai thác nơi tư mật, mày khẽ nhíu, “Khó chịu quá…”
Diệp Sâm an ủi cậu, “Sẽ thoải mái ngay thôi, tin tôi.”
“Ưm.” Huyền Ảnh luôn tín nhiệm anh vô điều kiện, nhanh chóng gật đầu. Đôi mắt ướt át của cậu đột nhiên nhắm chặt, “A!”
Diệp Sâm thấy mình dường như đã quên mất gì đó. Thế nhưng lúc này trong mắt anh chỉ có Huyền Ảnh, không thèm quan tâm tới những thứ khác. Trông thấy khóe mắt ướt nhẹp của cậu, lòng anh càng xúc động mãnh liệt, tập trung ôm lấy cậu hôn sâu, “Bảo bối! Tôi yêu em!”
Huyền Ảnh chữ hiểu chữ không gật đầu, sau đó nhìn Diệp Sâm khóc thật to.