Thư ký không biết quan sát, không biết nói chuyện khiến mặt Chu Minh dài ra, vừa mở cửa chỉ muốn bụp cho cô ấy một trận.
Sau khi vào nhà, đặt túi thuốc bổ trong tay xuống, Trần Linh Linh hối hận không thôi. Lúc trước cô đắc tội với quản lý cấp cao của tập đoàn Chu thị, nhưng vẫn có thể bình yên vô sự tiếp tục làm việc là nhờ có Chu Minh là giám đốc của cô, làm chỗ dựa cho cô. Sau đó, Chu Minh gây gỗ với chủ tịch, nói từ chức liền từ chức, bỏ lại một mình Trần Linh Linh bơ vơ một mình. Chu Minh từ chức rồi, bên trên lại đưa xuống một quản lý mới, là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi với cái bụng bia như bụng bầu. Ngày nào ông ta cũng nhìn cô bằng ánh mắt đói khát, lợi dụng sờ mó cô. Không chỉ thế, quản lý cấp cao mà cô đắc tội lúc nào cũng nhìn cô chằm chằm...
Không thể chịu nổi nữa, sau khi Trần Linh Linh hỏi thăm thì biết được Chu thiếu vừa mới mở một công ty tên là "Dược Minh", cô xúc động vội vàng từ chức để bày tỏ lòng trung thành của mình với giám đốc. Trước khi tới đây, lòng cô tràn đầy tự tin, chỉ cần dựa vào năng lực làm việc xuất sắc của mình, lại rất "ăn ý" với giám đốc, chắc chắn cô sẽ nhận được một vị trí làm việc ổn định.
Ai mà ngờ, vì quá kích động, vừa gặp lại sếp cũ đã đắc tội rồi.
Trần Linh Linh tủi thân lắm.
Mặc dù Chu Minh để cô đi vào, nhưng Trần Linh Linh khom người xin lỗi cả buổi trời mà Chu Minh vẫn lười biếng ngồi trên sofa nghịch bật lửa, không thèm để ý đến thư ký cũ. Lúc Trần Linh Linh suy nghĩ nát óc tìm cách thì thấy cô Nhiếp bước ra khỏi phòng ngủ. Nhiếp Thanh Anh xinh đẹp, thanh thuần, tựa như đóa thủy tiên xinh đẹp. Lúc cô bước ra, vẻ đẹp ấy phải khiến cho người đẹp nổi danh là Trần Linh Linh đây cũng phải loạn nhịp.
Trần Linh Linh hất mái tóc dài, mỉm cười chào Nhiếp Thanh Anh, "Cô Nhiếp, đã lâu không gặp, cô càng lúc càng xinh đẹp đó nha. Ngay cả tôi cũng không dám làm quen."
Nhiếp Thanh Anh, "???"
Cô thầm nghĩ: Cô là ai?
Trong phòng này, ngoại trừ Nhiếp Thanh Anh ra thì ai cũng là hồ ly cả. Nhìn Nhiếp Thanh Anh ngơ ngác, thư ký Trần mím môi cười, chỉ vào ngực mình tự giới thiệu, "Là tôi, Trần Linh Linh đây! Là người từng muốn dụ dỗ Chu tam thiếu đó!"
Chu Minh ở bên cạnh nghe thấy, "...!!!!"
Anh bỗng căng thẳng, trừng mắt nhìn sang, "Gì mà dụ dỗ? Đừng có nói chuyện khiến người khác hiểu lầm như thế! Vợ ơi, anh trong sạch."
Nhiếp Thanh Anh nhìn sang chồng mình, dịu dàng trấn an, "Em biết, em biết mà."
Nhiếp Thanh Anh bị Trần Linh Linh nắm chặt tay, cuối cùng cũng nhớ ra cô nàng xinh đẹp này là ai. Trong mắt cô, thư ký Trần là một người rất rất thú vị. Cô nở nụ cười chào Trần Linh Linh. Ban đầu Nhiếp Thanh Anh định chào hỏi xong thì đi vì thư ký Trần đến tìm chồng cô chứ không phải tìm cô, cô còn phải đánh răng rửa mặt nữa.
Ai ngờ thư ký Trần nắm tay cô không buông, "Cô Nhiếp à, sao cô lại đẹp thế này?"
Nhiếp Thanh Anh, "..."
Trần Linh Linh, "Tóc đen như gỗ mun..."
Nhiếp Thanh Anh, "..."
Trần Linh Linh, "Da trắng như tuyết..."
Nhiếp Thanh Anh, "..."
Trần Linh Linh, "Môi đỏ như son..."
Nhiếp Thanh Anh, "..."
Trần Linh Linh, "..."
Trần Linh Linh rối rắm, cô nhớ cô đã cố gắng khen lắm rồi mà sao cô Nhiếp cứ hờ hững, không thèm phản ứng gì cả?
Lúc Trần Linh Linh dừng lại, rốt cục Nhiếp Thanh Anh cũng tìm được cơ hội mở miệng, cô hỏi, "Thư ký Trần, cô đọc Bạch Tuyết và bảy chú lùn nhiều lắm nhỉ, thuộc làu làu luôn."
Thư ký Trần bình tĩnh đáp, "À, không phải đâu. Bạn thân tôi vừa sinh một cặp sinh đôi, lúc tôi và cô ấy đi mua truyện cổ tích thì có đọc được vài trang."
Nhiếp Thanh Anh thành thực khen cô, "Trí nhớ tốt thật."
Ánh mắt người đẹp vô cùng trong suốt, suy nghĩ lại đơn thuần, lại còn khen cô chân thành như thế... Thư ký Trần ngẩn ngơ, trong lòng hoảng hốt. Cô chưa được người đẹp khen bao giờ, cô Nhiếp chân thành quá, thư ký Trần đỏ mặt, do dự đáp lại, "... Cám ơn cô."
Nhiếp Thanh Anh cười một cái, xoay người vào phòng vệ sinh rửa mặt.
Thư ký Trần hít một hơi thật sâu, quay đầu lại nhìn sếp mình. Giám đốc chống tay ngồi ở quầy bar, ánh mắt mê luyến nhìn theo bóng lưng thanh thoát của Nhiếp Thanh Anh. Thư ký Trần cảm thán, cô gái thuần khiết như thế, khó trách sếp cô lại yêu đến sống đi chết lại. Lúc ánh mắt Nhiếp Thanh Anh nhìn cô rồi khen cô, có một khoảnh khắc cô suýt nữa đã bị Nhiếp Thanh Anh uốn cong... Chu Minh quay đầu, lạnh lùng nói, "Thu lại cái ánh mắt thèm khát vợ tôi đi. Nếu mà còn nhìn vợ tôi thế nữa thì cô đừng hòng đến gặp tôi."
Thư ký vội vàng trưng ra nụ cười chuyên nghiệp, cố gắng kiềm chế nhìn sang sếp.
Chu Minh khẽ cười.
Xem ra anh không có tức giận.
Anh khoát tay, "Được rồi, đừng có giả vờ nữa. Cô về nước đi, đến "Dược Minh" báo cáo, tôi sẽ nói với Khương Dược... Chức vụ thì khoan đã, chờ tôi về nước nói chuyện với cậu ta rồi sẽ sắp xếp cho cô sau. Đi nhanh đi, đừng làm ảnh hưởng đến tuần trăng mật của hai vợ chồng tôi."
Chu Minh nói xong liền tìm điện thoại để gọi, nhưng sờ túi quần lại không thấy đâu. Anh dừng lại, nhớ đến vừa nãy ở phòng bếp ôm ấp với vợ yêu, hình như anh vứt điện thoại ở đấy luôn rồi... Trần Linh Linh thấy sếp dừng tay thì vội vàng nói ngay, "Giám đốc không cần đâu ạ! Để tôi đến "Dược Minh" báo cáo là được, không cần anh gọi trước đâu. Tôi tin tưởng với năng lực của mình có thể nhận được công việc mới nhanh thôi."
Nhìn thư ký tích cực như thế, Chu Minh lại thầm hận lời cô khi vừa mở cửa, anh bỗng muốn mượn tay Khương Dược trừng phạt cô một chút. Thế là Chu Minh nhướng mày, ánh mắt ngậm ý cười, dịu dàng nói, "Được rồi, vậy cô về nước làm việc cho tốt nhé."
Đuổi thư ký xong, tiếp theo là đuổi đám bạn về nước. Hôn lễ đã kết thúc, mọi người ai về nhà thì về nhà, ai đi làm thì đi làm. Chu Minh đã bỏ tiền túi mới bọn họ đến dự hôn lễ thế kỷ rồi, không ai dư tiền để mời bọn họ ở lại hưởng tuần trăng mật cùng mình cả. Hai ngày sau, nhóm bạn bè, người thân từng lượt từng lượt tạm biệt đôi vợ chồng trẻ.
Ba mẹ Nhiếp và Chu đại gia là nhóm người rời đi cuối cùng.
Trước khi đi, ba mẹ Nhiếp kéo Nhiếp Thanh Anh lại tận tình nhắc nhở, "Anh Anh à, con phải đối xử tốt với Tiểu Chu đấy. Tiểu Chu nó cũng khổ quá rồi."
Chu Minh ở bên cạnh mỉm cười gật đầu biểu thị ba mẹ nói rất đúng, Nhiếp Thanh Anh lại trịnh trọng gật đầu.
Đến phiên Chu Kiến Quốc tạm biệt, Chu Minh ôm vợ rồi nói, "Được rồi, hết người rồi, chúng ta bắt đầu tuần trăng mật nào."
ckq tái xanh mặt mày:...
Tao không phải là người à?
Đùa ckq xong, Nhiếp Thanh Anh yên lặng nghe Chu đại gia dặn dò. Ckq vốn dĩ có đầy một bụng những lời muốn nói với đôi vợ chồng trẻ, ví dụ như vợ chồng phải thẳng thắn với nhau, không được phạm phải những sai lầm không đáng có, phải quan tâm, thông cảm lẫn nhau... Nhưng sau khi bị thằng con trai xen vào, đến lúc cầm tay con dâu, bao nhiêu lời hay ý đẹp đều tóm gọn thành một câu, "Tiểu Nhiếp à, coi chừng Chu Minh đấy."
Chu Minh, "..."
Coi chừng là coi chừng cái gì?
Mặt Chu Minh trầm xuống, Nhiếp Thanh Anh vẫn vô tư, gật đầu với ba chồng, "Con biết rồi, thưa ba."
ckq không cam lòng bước lên máy bay, lời ông nói đều là vì lo lắng cho con dâu --
Coi chừng Chu Minh, đừng để nó bẫy, đừng điên theo nó, đừng để nó dạy hư.
...
Sau khi mọi người rời khỏi, tuần trăng mật của Chu Minh và Nhiếp Thanh Anh mới thực sự bắt đầu. Hai người lái xe đi du lịch vòng quanh châu Âu. Nhiếp Thanh Anh chưa thi bằng lái, cho nên nhiệm vụ lái xe được giao cho chồng cô hết. Nhiếp Thanh Anh áy náy trong lòng, cảm thấy ông xã lái xe chắc là mệt mỏi lắm, vì thế cô cố gắng đối xử với ông xã thật tốt coi như là bù đắp.
Ví dụ như làm đồ ăn sáng...
Gọt táo cho ông xã...
Làm bánh cho ông xã.
Chu tam thiếu được cưng chiều mà lo sợ, cảm động rơi cả nước mắt.
Dạo gần đây anh vô cùng đắc ý, cảm thấy hơn hai mươi mấy năm cuộc đời chưa bao giờ sung sướng thế này. Không chỉ được ngủ với vợ xinh, còn được cùng giường chung gối với vợ mỗi đêm mà không cần phải chia phòng; vợ cũng không còn lạnh lùng như xưa, đối xử với anh rất tốt, chủ động nói chuyện với anh, vụng về tìm chuyện để nói với anh, còn cười với anh, chụp hình chung với anh nữa chứ. À, có cơ hội liền nấu cơm cho anh nữa...
Mấy món ăn, bánh ngọt đặc trưng của các nước, bạn học Nhiếp đều chăm chỉ học hỏi. Lúc cô tập múa, cô kiêng mấy món dầu mỡ, phô mai, tất cả đều chuyển sang Chu Minh. Mà Chu Minh lại cổ vũ rất nhiệt tình, vợ yêu làm gì anh cũng ăn hết, ăn xong khen ngợi không thôi, khiến cho Nhiếp Thanh Anh vui vẻ, thế là càng chăm chỉ nấu ăn cho ông xã.
Thực ra, Chu Minh khổ không thể nói.
Vợ anh, đúng là khác người.
Bề ngoại lạnh lùng, hờ hững, nhưng mạch não lại không hề giống người thường.
Lúc nữ thần không có hứng thì nấu cơm như bao bữa bình thường. Lúc được Chu Minh dỗ ngọt thì lại hào hứng bắt đầu chế biến ra vô số "thảm họa". Mà cô lại không ăn nên không biết, chỉ tội cho Chu Minh mỗi ngày đều nuốt nước mắt vào trong, uống thêm một viên thuốc tiêu hóa.
Chỉ đến khi màn đêm buông xuống, Chu Minh thút thít gọi cho nhóm bạn kể khổ.
Đám bạn cười trên nỗi đau của anh, ai cũng khuyên anh nên nói với Nhiếp Thanh Anh cho rõ ràng. Nữ thần đâu phải người không hiểu chuyện, lần này là do anh tự chuốc khổ mà thôi.
Chu Minh từ chối, "Đừng giỡn, sao tôi lại có thể nói với vợ là cơm cô ấy nấu khó ăn chứ, hay là bảo đừng lãng phí đồ ăn? Mấy cậu có biết vợ tôi xuống bếp cực khổ thế nào không? Vợ tôi là nghệ thuật gia, mười ngón tay chưa bao giờ đụng nước, lúc trước việc nấu nướng trong nhà đều rơi vào tay tôi! Vợ tôi cùng lắm chỉ nấu cháo, làm nộm dưa chuột... Bây giờ ngày nào cô ấy cũng nấu cơm cho tôi, thấy tôi ăn cơm là cô ấy lại cười, hạnh phúc lắm đó mấy người có biết không!"
Đám bạn: "... Nhưng cậu ăn không vô mà..."
Chu Minh, "Một đám FA, muộn phiền vì hạnh phúc này mấy người làm sao mà hiểu."
Cúp điện thoại, Chu Minh lại uống thêm một viên thuốc tiêu hóa.
...
Nhiếp Thanh Anh hoàn toàn không hề biết đến chuyện này, cô còn tưởng chồng cô thích món ăn cô làm, vì lần nào Chu Minh cũng ăn sạch dĩa, ăn xong còn vỗ bàn khen ngon, khiến cô ngại ngùng không thôi. Cô dần nếm được niềm vui từ việc vào bếp, chỉ muốn nấu cơm cả đời cho ông xã.
Nhiếp Thanh Anh, "Em muốn nấu cho anh ăn cả đời, đến khi chúng ta năm mươi, sáu mươi, bảy mươi luôn... Đến lúc đó, chúng ta còn có thể cùng nhau đi du lịch vòng quanh thế giới. Cùng anh du lịch, em thấy rất vui."
Chu Minh đang bận lái xe, Nhiếp Thanh Anh ngồi bên ghế phụ bày tỏ tấm lòng của mình với ông xã.
Mặt Chu Minh tái mét: Gì? Nấu cho anh ăn cả đời?
Phụ nữ thật đáng sợ!
Anh yêu em như thế mà em nỡ lòng nào hại anh.
Xe bỗng nhiên dừng lại, Nhiếp Thanh Anh kinh ngạc nhướng mày. Chu Minh tháo dây an toàn, nghiêng người sang bên cạnh ôm lấy bả vai của Nhiếp Thanh Anh. Cách lớp kính cửa sổ, Nhiếp Thanh Anh nhìn thấy sư tử, hổ, linh dương... bên ngoài cửa sổ, khắp núi đồi, một con sử tử dũng mãnh chậm rãi đi tới nhìn họ...
Chu Minh nắm cái cằm của vợ, hít sâu một hơi, đây chính là lúc để ngả bài ai nấu cơm trong nhà. Nếu mà cô cứ tiếp tục thế này, anh không thể nào sống đến 70 tuổi để cùng cô du lịch vòng quanh thế giới mất... Chu Minh thâm tình nhìn cô, nhoài người sang áp môi mình lên môi cô, dịu dàng nói, "Anh Anh à, mạng của anh cũng giao cho em luôn rồi..."
Anh muốn nói tiếp, "Đừng nấu cơm nữa nhé."
Nhưng bạn học Nhiếp lại hiểu lầm.
Mặt cô ửng đỏ.
Hàng mi khẽ chớp.
Đám thú hoang đang vây xem bên ngoài cửa sổ, Nhiếp Thanh Anh ngại ngùng nở nụ cười, "Em biết tấm lòng của anh rồi. Nhưng anh nhất định phải thổ lộ vào lúc này hả?"
Chu Minh, "..."
Anh thổ lộ hồi nào?
Nhưng bà xã cứ nhìn anh bằng đôi mắt to tròn ấy làm anh không đành lòng nói ra mấy lời tàn nhẫn ấy. Lòng anh rơi lệ, gương mặt nở nụ cười, tự tạo dựng hình tượng cho mình, "Em nói đúng. Anh đúng là một người đàn ông không biết lựa chọn thời điểm để thổ lộ."
Chu Minh tự an ủi bản thân: Hình tượng này cũng khá chất đấy chứ.
Anh thở dài, tay chạm vào gáy cô, cười một tiếng mà không nói gì. Anh đây đang bù đắp sự bi thương của mình bằng việc đỡ gáy vợ yêu, đòi hỏi cái hôn sâu từ cô.
Sau đó, anh lái xe tiếp tục lên đường, hồng trần cuồn cuộn.
...
Đến cuối cùng, Chu Minh vẫn không tìm được cơ hội thích hợp để từ chối "món ngon" của vợ.
Thê thảm.
***
Bắt đầu đếm ngược đến chương cuối rồi huhu:((