Sự quyến rũ chính là điểm lôi cuốn nhất của phụ nữ.
Rạng sáng, Khương Dược chạy đến lầu hai của trung thương mại thì gặp Trần Linh Linh đang mua quần áo, anh kinh ngạc khi thấy dáng vẻ hiện tại của cô.
Anh không quấy rầy, chỉ yên lặng đứng một bên dùng ánh mắt của một người đàn ông ngắm nhìn cô —— Được nhân viên bán hàng dỗ ngọt hết lời, Trần Linh Linh đem một đống quần áo xinh đẹp đi vào phòng thử đồ, sau khi bước ra lại đứng trước gương ngắm nghía rồi tự đánh giá.
Cô thử từ đồ công sở, từ áo lụa trắng đến áo khoác da chồn, không cái nào trùng lặp.
Trần Linh Linh ngực to, eo lại thon, chân dài thẳng tắp. Dáng người điện nước đầy đủ của cô là ước mơ của biết bao cô gái, đàn ông thì nhìn không chớp mắt. Nhân viên phục vụ luôn mồm khen Trần Linh Linh, cô Trần đây vô cùng vui vẻ, hoàn toàn không còn dáng vẻ đau khổ khi vừa thất tình lúc tối.
Tâm trạng của cô rất tốt, gương mặt xinh đẹp, dáng người lại yểu điệu thướt tha, biết bao cô gái đi ngang qua cửa hàng đều lén nhìn cô một cái. Trần Linh Linh tự tin phô bày dáng vẻ, quần áo đắt cỡ nào khi khoác lên người cô đều rất có phong cách hàng hiệu.
Trần Linh Linh vui vẻ, "Được rồi, tôi lấy hết!"
Đàn ông tính là gì, còn không bằng một bộ đồ khiến cô vui vẻ. Người như Thời Trạch cô gặp nhiều rồi, người cũng là do cô đá, sao cô phải hối hận, đau lòng vì một thằng khốn nạn như thế? Cái cũ không đi, cái mới không đến.
Dù đau lòng cho túi tiền nhưng cô vui vẻ là đủ rồi. Lựa vài bộ quần áo thích hợp, Trần Linh Linh vô cùng hài lòng, định đến cửa hàng tiếp theo tiếp tục chiến đấu. Nhân viên bán hàng ân cần gói đồ lại bỏ vào ba bốn túi mua sắm đưa cho cô, Trần Linh Linh bỗng nhớ ra, "Ấy, tôi chưa thanh toán mà?"
Nụ cười trên gương mặt của nhân viên bán hàng càng thêm sâu, "Cô cứ nói đùa, bạn trai cô đã thanh toán cả rồi."
Trần Linh Linh nhìn theo ánh mắt của cô nhân viên thì nhìn thấy Khương Dược. Anh nhìn cô, dáng vẻ lạnh lùng hờ hững nhưng không ảnh hưởng đến vẻ đẹp trai của anh. Hai người nhìn nhau, anh cứ im lặng không nói lời nào, lòng Trần Linh Linh khẽ động, có hơi mất tự nhiên. Cô lấy lại tinh thần, đi đến chỗ Khương Dược dưới ánh mắt hâm mộ của nhân viên bán hàng, "Anh..."
Khương Dược cắt ngang lời cô, "Coi như đây là tiền tăng ca của em."
Trần Linh Linh xấu hổ, đống đồ này của cô cũng phải mấy vạn, tiền tăng ca một đêm bình thường làm gì cao thế này. Cô nở nụ cười, "Sếp à, chúng ta đều biết đây không phải tăng ca mà."
Khương Dược ung dung trả lời, "Chuyện của tôi đều được tính là tăng ca. Không lẽ em nghĩ tôi dùng thời gian cá nhân của mình để hẹn hò với em à?"
Trần Linh Linh, "..."
Nhưng đây là thời gian cá nhân mà.
Khương Dược lại nói tiếp. "Không lẽ em cảm thấy chuyện của tôi không đáng bằng mấy bộ đồ của em?"
Trần Linh Linh uyển chuyển trả lời, "... Mỗi lần gặp chuyện buồn thì máu mua sắm trong người lại nổi lên rất mạnh. Tôi đây là sợ sếp sẽ khó xử."
Khương Dược không thèm để ý, "Ừ."
Trần Linh Linh:... Không biết anh "ừ" có ý gì!
Đôi nam nữ biết rõ lòng nhau nhưng không ai chịu thừa nhận vẫn tiếp tục đọ sức. Trần Linh Linh khẽ dừng lại rồi bật cười. Người đàn ông này rõ ràng có ý với cô, nhưng lại tìm cớ một cách quang minh như thế... cũng làm khó anh rồi. Người ta không thừa nhận, cô lại không tìm ra lý do từ chối. Kỳ phùng địch thủ, Trần Linh Linh tự cho mình là người dạy dặn kinh nghiệm tình trường tạm thời cũng chỉ biết thuận theo Khương Dược.
Thú thật là, lúc Khương Dược không làm việc chính là một cấp trên hào phóng.
Trần Linh Linh đã quyết định mua sắm cả đêm, Khương Dược cũng theo cô đến cùng. Cô cố ý chọn đồ thật mắc tiền, trang sức, túi xách, quần áo, cái gì đắt thì mua, muốn dùng cách này để dọa Khương Dược rút lui. Nhưng cô lại sai lầm. Từ đầu đến cuối Khương Dược luôn bình tĩnh, lúc cà thẻ cũng không thèm chớp mắt một cái.
Lúc anh sảng khoái cà thẻ lần nữa, Trần Linh Linh không nhịn được bèn hỏi, "Sếp à anh không thấy mua một cái kẹp tóc hơn một vạn cho nhân viên mình qua lãng phí ư?"
Khương Dược cười cười.
Trần Linh Linh, "Sếp, anh cười gì?"
Khương Dược nghe một đằng lại trả lời một nẻo, "Hôm qua sinh nhật cháu gái tôi, tôi tặng cho con bé một cái laptop. Không phải máy tính mà là dòng chữ "laptop". Trị giá ba trăm vạn."
Trần Linh Linh, "...!!!"
Cô nghẹn họng, lệ rơi đầy mặt quay vào cửa hàng tiếp tục càn quét. Cô đã hiểu rồi, trong mắt cô chi phí cho đêm này còn không bằng tiền tiêu vặt Khương Dược cho cháu mình. Không chừng Khương Dược lại cảm thấy cô tốt bụng, tiết kiệm tiền cho anh.
Kẻ có tiền đúng là khó ưa.
Cô phấn đấu bao năm nay mà chỉ chen được một chân vào giai cấp tư sản, cách kẻ có tiền thực sự còn xa lắm
Sau khi không tốn công chọc giận Khương Dược nữa, thời gian còn lại Trần Linh Linh rất vui vẻ. Bất cứ một người phụ nữ nào cũng đều có thiên phú mua sắm, bên cạnh lại có người tình nguyện thanh toán cho cô, lại càng cổ vũ thiên phú này phát triển. Trần Linh Linh càng lúc càng vui vẻ, ánh mắt nhìn Khương Dược càng lúc càng dịu dàng. Thậm chí cô còn nghĩ: Nếu Khương Dược thật sự theo đuổi cô... vậy thì đồng ý ngay chứ sao.
Vừa đẹp trai lại vừa có tiền, trong đám bạn trai cũ của cô chưa có ai cao cấp như thế này.
Nhưng chỉ suy nghĩ vẩn vơ một lát, Trần Linh Linh lại bình tĩnh lại. Suy nghĩ Khương Dược rất sâu, khó nắm trong tay. Ở bên cạnh Khương Dược lâu như thế nhưng cô vẫn không hiểu giám đốc mình đang nghĩ gì. Cô từ lâu đã không còn là cô gái nhỏ bị phồn hoa là mờ mắt, vật chất đơn giản không thể mua chuộc được cô. Cô không muốn chơi trò "Quy tắc ngầm", không muốn thử trò chơi mang tên là tình yêu nữa.
Cô vừa mới thất tình đó.
Cả đêm, Trần Linh Linh đắm chìm trong cảm xúc xoắn xuýt này. Ánh mắt cô mỗi khi nhìn Khương Dược rất phức tạp, muốn nói lại thôi, Khương Dược vẫn bình tĩnh như cũ. Đến khi trời sáng, đồng hồ đã điểm bảy giờ, hai người ngồi nghỉ ngơi ở một quán cà phê, nắng ấm dần xuất hiện chiếu xuống đôi nam nữ đang ngồi trước cửa sổ. Hương cà phê trong quán khiến người ta mê say, ánh mắt nhìn sang người bên cạnh cũng trở nên mê ly.
Thư giãn trong tiếng nhạc, Khương Dược đưa tay sang Trần Linh Linh, ngón tay thon dài, móng tay sạch sẽ.
Trần Linh Linh cụp mắt, chờ anh xuất chiêu.
Nhưng anh chỉ vỗ vào vai cô, hững hờ gọi tên cô, "Trần Linh Linh."
Trần Linh Linh cúi đầu, bả vai cứng đờ, "Hả?"
Đáy mắt Khương Dược hiện lên ý cười trêu chọc, dịu dàng nói, "Ngày mới đã bắt đầu, đừng ủ rũ, làm việc cho tốt."
Trần Linh Linh, "..."
Anh chỉ muốn nói thế thôi ư?
Cô ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Khương Dược sau khi nói xong đã đứng dậy, điện thoại anh bắt đầu đổ chuông, anh vừa bước đi vừa nhận điện thoại. Ngày mới bắt đầu, Khương Dược cùng cô mua sắm tối qua đã biến mất, sếp lớn cuồng công việc của cô đã quay trở lại. Nằm nhoài xuống bàn nhìn Khương Dược đẩy cửa quán cà phê bước ra, Trần Linh Linh thất thần nhìn bóng lưng thẳng tấp của anh. Nhìn một hồi lâu, đến khi Khương Dược ở bên ngoài cửa quay đầu lại nhìn, cô mới đỏ mặt nhảy xuống ghế cao đuổi theo sếp mình, cùng anh bắt đầu làm việc.
Gió lạnh thổi qua, Trần Linh Linh vỗ vỗ mặt: Nghĩ gì thế! Vừa nãy đúng là bị ma ám mà.
...
Khương Dược và Trần Linh Linh bắt đầu tiến vào giai đoạn ngầm thăm dò đối phương. Mỗi lần gặp mặt ở công ty đều tỏ ra lạnh lùng, tan việc, lần đầu tiên Khương Dược nhắn tin cho cô, Trần Linh Linh hoảng sợ không thôi. Cô giả vờ cùng Khương Dược thăm dò lẫn nhau, lôi tới kéo lui nhưng không bao giờ đi vào chủ đề chính, cô liên tiếp hỏi chuyện công việc không để cho Khương Dược có cơ hội hỏi chuyện cá nhân. Anh cứ hờ hững trò chuyện với cô như thế, không biết là có ý gì.
Thủ đoạn trêu chọc lòng người của anh hơi bị cao.
Nhưng trình độ giả ngu của cô cũng không kém.
Nhân viên trong công ty không một ai nhìn ra sự bất thường giữa hai người bọn họ.
Trong khoảng thời gian này, Lộ Khê - thực tập sinh được Chu Minh giới thiệu đến công ty còn chưa được lên làm chính thức đã rời khỏi công ty. Lúc đi Lộ Khê không nói với Trần Linh Linh, cho nên cô cũng không biết. Nhưng sáng hôm sau, trước khi vào họp, Chu tổng đi ngang qua chỗ Trần Linh Linh, đưa một bức thư đến cho quản lý Trần. Đây là thư của vợ Chu tổng gửi cho Trần Linh Linh. Cô kinh ngạc cầm bức thư lên, trong lòng sục sôi, cứ nghĩ rằng cô Nhiếp muốn dặn dò gì mình. Nhưng khi mở thư ra, Trần Linh Linh mới biết Nhiếp Thanh Anh không có chỉ thị gì, mà bức thư này là do Lộ Khê gửi cho cô.
Lộ Khê trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, liệt kê hẳn một danh sách cho cô, "Chuyên ngành của Khương Dược là Kinh tế - Luật, anh ấy thích thiên văn học, sách yêu thích của anh là Lịch Sử Vũ Trụ và Nhật Ký Vũ Trụ..."
"Môn thể thao yêu thích là bóng chày, anh ấy rất hay hẹn bạn bè ra ngoài chơi. Những môn thể thao khác đều biết nhưng lại rất ít khi chơi."
"Biết chơi game, trò chơi thích nhất là..."
Trần Linh Linh, "..."
Nhìn tờ danh sách kín mít chữ, trái tim Trần Linh Linh nhảy loạn cả lên, vốn dĩ đang trong giờ làm việc mà mặt cô lại đỏ bừng. Giống như bí mật mình cất giấu bị người khác tìm thấy. Trần Linh Linh vội càng gấp lá thư lại, không biết vì sao Lộ Khê lại viết mấy cái này đưa cô làm gì, cô Lộ hiểu lầm rồi, cô không hề có ý gì với Khương Dược cả!
Chu Minh gõ mặt bàn, "Được rồi họp thôi. Tất cả các phòng báo cáo tổng kết công việc tuần qua cho tôi."
Trần Linh Linh vẫn
chưa được nghỉ việc, tạm thời vẫn là quản lý, cô cố lấy lại tinh thần, kéo suy nghĩ của mình vào trong công việc. Nhưng sau khi cô báo cáo xong, những phòng khác bắt đầu báo cáo, hồn cô lại bắt đầu bay xa. Tinh thần không tập trung, cô lại lấy bức thư Lộ Khê gửi cho mình ra đọc lại lần nữa.
Chăm chú đọc hồi lâu.
Lòng đầy tâm sự.
Đến khi có đồng nghiệp ngồi bên cạnh khều khều, hắng giọng nhắc nhở cô.
Trần Linh Linh bỗng nhiên hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn lên, các phòng ban vẫn còn đang báo cáo, Chu Minh vẫn đang nghe. Trần Linh Linh khó hiểu nhìn theo ánh mắt của đồng nghiệp, cô bỗng giật mình vì nhìn thấy Khương Dược đang đứng sau lưng, anh cúi đầu không biết nhìn cô đã bao lâu rồi.
Ánh mắt anh nhìn cô đầy phức tạp, đôi mắt phía sau cặp mắt kính lướt qua tờ giấy trên tay cô, mím môi cười cười... Trên tờ giấy viết đầy đủ sở thích của anh.
Trần Linh Linh, "...!!!"
Không phải đâu Khương tổng, không phải như anh nghĩ đâu!
Cuộc họp vẫn đang được tiếp tục, cô không thể đột ngột cắt ngang. Trần Linh Linh kiềm nén đến đỏ mặt, Khương Dược đưa tay đặt lên vai cô, ngón tay khẽ gõ hai lần, vừa trấn an vừa cảnh cáo. Anh cho cô một ánh mắt —— "Lúc đi làm thì làm việc cho tốt, chuyện yêu thích cá nhân thì để sau khi tan làm rồi hãy nói."
Khương Dược cứ thế mà rời đi, sau khi anh đi, Trần Linh Linh lại gục xuống bàn, mất mặt quá đi —— Có phải cô yêu thầm anh đâu chứ.
Cô muốn tìm cơ hội gặp Khương Dược để nói rõ ràng về bức thư gây hoang mang đầy mất mặt này. Thế nhưng cô lại không tìm được cơ hội, cô cũng không thể tự dưng nhảy vào phòng của anh mà nói tôi không yêu thầm anh, cũng không thể giải thích đây là của Lộ Khê đưa cho cô. Vì sao Lộ Khê lại đưa thứ này cho cô, cô không thể giải thích được.
Mà cô lại ngại không dám gọi hỏi Lộ Khê.
Trần Linh Linh đâm lao đành phải theo lao.
Tình trạng này kéo dài đến một tuần, trong công ty, Khương Dược không tránh né Trần Linh Linh mà ngược lại Trần Linh Linh lại trăm phương ngàn kế né tránh anh. Ba ngày liên tục anh vẫn chưa gặp được Trần Linh Linh, ngay cả việc báo cáo cũng do nhân viên khác đảm nhiệm, Khương Dược đã hiểu. Nhưng anh cũng không ép cô phải lộ diện.
Đôi bên cứ nhẫn nại xem ai là người chịu thua trước.
Sau đó, chuyên mục trực tiếp vào đêm giáng sinh của bọn họ gặt hái được nhiều khen ngợi, được thị trường kiểm nghiệm, kiếm lời cho công ty không ít. Giám đốc vui vẻ liền vung tay quyết định thưởng cho toàn bộ nhân viên trong công ty hưởng thụ một chuyến du lịch nước ngoài xa hoa kéo dài trong một tuần.
Toàn thể nhân viên cũng bao gồm cả người không biết khi nào sẽ được từ chức - Trần Linh Linh.
Trên du thuyền, dạo này tâm trạng của Trần Linh Linh không tốt cho lắm, sau khi phát hiện hành tung của Khương Dược xuất quỷ nhập thần, anh cũng không tham dự chương trình nghĩ dưỡng của công ty, cô bắt đầu thả lỏng, quyết định tham gia hoạt động lần này. Chuyến du lịch lần này ngoại trừ nhân viên trong công ty ra, những hot girl mạng, streamer ký hợp đồng với công ty đều được mời đến. Điều ngạc nhiên nhất chính là, Nhiếp Thanh Anh - cô vợ được Chu tam thiếu bảo vệ cẩn thận cuối cùng cũng lộ mặt trước tất cả các hot girl mạng.
Nhiếp Thanh Anh xuất hiện cùng Chu Minh, cô tựa như một nàng thiên nga trắng, vô cùng tao nhã.
Nhóm hot girl mạng kinh ngạc không thôi: Dáng vẻ và phong cách của cô Nhiếp khác hẳn so với bọn họ. Họ cứ nghĩ mắt thẩm mỹ của Chu thiếu thô tục, yêu thích hot girl. Nhưng sau khi nhìn thấy vợ anh, bọn họ mới biết hóa ra gu của Chu thiếu lại cao như thế.
Nhiếp Thanh Anh điềm tĩnh lạnh nhạt, Chu Minh thì ngoài những lúc kè kè ở bên cạnh chăm sóc cho cô thì còn gọi Trần Linh Linh có hơi quen thuộc với vợ của mình đến chăm sóc cho vợ. Để làm cô Nhiếp vui, Trần Linh Linh đã dẫn Nhiếp Thanh Anh đi chơi không ít trò, khuấy động bầu không khí.
Ngành truyền thông vẫn còn mới, nhân viên công ty cộng thêm mấy streamer ngày ngày chường mặt ở trên mạng, bầu không khí toàn bộ các trò chơi đều nóng hừng hực. Nhóm người đẹp rướn cổ lên đầy mong ngóng, nghĩ rằng Chu Minh đã kết hôn mà vợ anh lại xinh đẹp không ai sánh bằng, chỉ còn mỗi Khương thiếu còn độc thân. Nhưng Khương tổng cứ im lặng ngồi một chỗ xem bọn họ chơi chứ không tham dự. Anh lạnh lùng xa cách ngồi uống rượu một mình, ngay cả Chu Minh cũng không dám quấy rầy anh, nhân viên công ty lại càng không dám tiến tới bắt chuyện.
Ban đêm trên du thuyền có bắn pháo hoa, Chu Minh dẫn vợ ra khoang thuyền hóng gió, nhân viên công ty ở lại đại sảnh nhảy múa, ca hát, chơi trò chơi. Khương Dược tránh mặt một lát, sau khi đi xử lí chuyện riêng xong, anh quay lại sảnh. Lúc đẩy cửa bước vào, anh nghe thấy tiếng reo hò ầm ĩ. Dưới ánh đèn rực rỡ, anh híp mắt nhìn thấy một đám người đang vây quanh chơi trò chơi, mà ở trung tâm trò chơi, Trần Linh Linh uống rượu đến đỏ cả mặt, trong tiếng reo hò của đồng nghiệp, cô càng tiến sát lại gần mặt của một nam đồng nghiệp.
Các đồng nghiệp, "Quản lý Trần đừng để bị thua! Cố lên!"
Hóa ra bọn họ đang chơi trò mạo hiểm, nội dung trò chơi chính là chỉ định một cặp mặt chạm mặt với nhau để nhóm hot girl mạng dạy bọn họ "mượn góc hôn".
Trần Linh Linh thấy nội dung mạo hiểm này cũng bình thường, cho nên giữa nói thật và mạo hiểm, cô chọn mạo hiểm. Cô sắp thắng đến nơi rồi, nhưng ánh mắt vừa dời đi thì bỗng thấy Khương Dược ở trước cửa. Anh đang nhìn bọn họ, cách một lớp kính nên không nhìn thấy vẻ mặt của anh, chỉ cảm thấy anh rất bình tĩnh. Vừa nhìn thấy anh, Trần Linh Linh hoảng hốt xoay mặt đi, bỏ lỡ cơ hội chiến thắng.
Các đồng nghiệp hít vào một hơi, mạo hiểm thất bại, Trần Linh Linh phải chịu phạt.
Cô vội vàng uống phạt hai ly rượu, nhìn lại chỗ vừa rồi. Lúc này lại không thấy Khương Dược đâu. Cô sửng sốt, cứ ngỡ mình hoa mắt. Cô nhìn xuyên qua đám đông, vẫn không thấy Khương Dược, quay lại tiếp tục chơi trong tâm trạng không yên. Một lát sau, Trần Linh Linh rời khỏi phòng đi vệ sinh, lúc trở về cũng không còn tâm trạng chơi nữa.
Cô quyết định lên boong tàu hóng gió.
Trên boong tàu vắng vẻ, cô nhìn thấy Khương Dược đang ngồi dựa vào một cái cột nhắm mắt nghỉ ngơi. Trần Linh Linh chần chờ một lát, thấy anh ở đây nên cô muốn tránh mặt. Có lẽ Khương Dược nghe thấy tiếng động nên mở mắt ra nhìn về phía này. Thế này rồi thì cô không rời đi được nữa, chỉ có thể bước đến chỗ anh.
Cô trù trừ cả buổi, sau đó ngồi xuống cạnh anh, mỉm cười chào, "Chào sếp."
Khương Dược không thèm để ý tới cô.
Trần Linh Linh chỉ biết lúng túng ngồi bên cạnh, ráng ngồi mười phút rồi đi, phải lịch sự một chút. Thời gian một ngày tựa như một năm, cô không dám nhìn người đàn ông biên cạnh, chỉ biết cúi đầu nhìn đồng hồ, Khương Dược bên cạnh từ từ nhắm mắt, tay chống lên bàn xoa xoa huyệt thái dương. Anh cất tiếng tựa như sét giữa trời quang, "Vừa nãy sao không hôn luôn?"
Trần Linh Linh, "...!"
Mái tóc của cô bị gió đêm thổi tung, đôi môi đỏ mọng khẽ cong, bất an gượng cười, "Chỉ là trò chơi mà thôi, sếp thật biết nói đùa."
Khương Dược cười cười, giọng nói bình bình, "Ai đùa với em."
Trong nháy mắt, Trần Linh Linh khẽ nheo mắt lại, bởi vì anh bỗng nhiên đứng dậy, đến bên cô rồi đột ngột cúi người xuống. Lưng cô cứng đờ ngả về sau, không một lời báo trước, anh đưa tay ấn xuống vai cô, cúi người xuống dán sát vào môi cô. Môi chạm môi, mũi chạm mũi. Lửa và băng cùng kết hợp, trái tim chốc chốc lạnh lẽo rồi lại nóng bỏng.
Cô đột nhiên quay đầu đi nhưng lại bị anh nắm lấy cằm ép cô phải ngẩng lên nhìn anh. Bàn tay anh nóng đến nỗi khiến cô phải run lên, cô trừng to đôi mắt, ánh mắt đen lấy phản chiếu đôi mắt sâu thẳm của anh.
Môi anh dán lên môi cô, lặp đi lặp lại câu nói, "Ai đùa với em."
Anh ôm chặt lấy cô, lúc hai đôi môi chạm vào nhau, pháo hoa bỗng nổ vang, cả bầu trời sáng bừng, rực rỡ và huy hoàng.