- Tử Y, em đừng có mà quá đáng.
Nghiên Nhi đã làm gì với em chứ? Đêm qua cô ấy bị thương, anh chỉ là đến chăm sóc cho cô ấy nên không thể tới kịp.
- Chăm sóc? Chăm sóc rồi lên giường ngủ với nhau luôn đúng không?
Tử Y chỉ cười nhạt.
Hắn tưởng cô không biết sao? Chẳng qua chỉ là cô không muốn nói ra mà thôi.
Nhưng hôm nay cô lại không e ngại mà vạch trần mối quan hệ sau lưng hắn.
Hắn là chồng cô nhưng lại qua lại với em gái người yêu cũ.
Đó là đạo làm chồng mẫu mực sao?
Hắn tưởng mọi người đều bị mù giống như hắn sao?
Cô còn sợ gì nữa chứ? Đến ngay cả cái chết cô còn không sợ thì sao lại sợ hắn?
Hôm qua, Cố Thành có thể cứu cô khỏi tay thần chết không có nghĩa là ngày mai cũng như thế.
Cô bây giờ đã giống như ngọn đèn dầu trước gió, có cố cách mấy cũng chỉ giữ lại được chút hơi tàn.
Cô muốn dùng những năm tháng cuối đời này để làm những chuyện mình muốn làm, trả hết ân nghĩa cho những người mình đã mang nợ.
Cuộc đời cô từ khi sinh ra đến bây giờ đều là một tấn bi kịch.
Nhưng lúc nãy nghe thấy những lời nói của Cố Thành, cô lại có chút không đành lòng.
Hắn nghe những lời lẽ sắc bén đó của cô, toan tiến lại gần xem cô như thế nào nhưng đã bị Tử Y thẳng tay hất ra.
- Tôi nói đúng quá nên chú không còn gì để nói sao? Nếu như hai người không còn gì để nói thì cút đi.
Biến cho khuất mắt tôi!
Tử Y quay mặt đi.
Hiện tại cô không muốn nhìn thấy nhất chính là người đàn ông này.
Hắn quay sang đẩy Nghiên Nhi ra, nhàn nhạt nói.
- Nghiên Nhi, về đi!
- Không, em không về.
Tử Y, tôi muốn thăm cô, cô đừng đuổi tôi đi.
Tử Y nhìn hai con người đẩy qua đẩy lại mà thấy buồn nôn thật chứ.
Cô nói tiếng người mà hai người bọn họ không hiểu sao?
- Tôi bảo cả hai người cút khỏi đây! Tôi không muốn nhìn thấy ai hết.
Vệ sĩ đâu, lôi cổ bọn họ ra khỏi phòng ngay cho tôi.
Tử Y hét lên, bàn tay ôm lấy ngực, mặt nhăn nhúm lại.
Trái tim trong lồng ngực lại đau rồi, đầu óc cũng rất đau.
Vệ sĩ của Tống phu nhân nghe tiếng cô hét liền đi vào trong cưỡng chế lôi Hà Nghiên Nhi ra.
Về phần Tống Dịch, vệ sĩ chỉ có thể đành mời hắn ta ra.
Nếu như hắn nhất quyết không đi ra vậy thì bọn họ chỉ có cưỡng chế hắn.
Tử Y bắt đầu ôm đầu la hét, tay chân không ngừng vật lộn trên giường, cô đau đớn đến mức cắn môi đến chảy cả máu.
Cô gào thét đầy đau đớn, toàn thân co rút.
- Các người đã làm gì mà cô ấy kích động đến mức độ này?
Cố Thành vội ngay lập tức chạy vào bên trong, đẩy bọn họ sang một bên, lao đến ôm lấy cô vào lòng.
- Ra ngoài, tất cả ra ngoài!
Tử Y lúc này đã bị cơn nghiện làm cho đánh mất lý trí, cô cắn mạnh lên bả vai Cố Thành đến chảy cả máu, thấm qua lớp áo blouse trắng hiện ra ngoài, mồ hôi trên trán không ngừng rịn ra, ướt cả một khoảng giường.
- Tử Y ngoan, không sao.
Đau thì cứ cắn tôi, đừng chịu đựng một mình.
- Cố Thành, tôi khó chịu quá.
Tôi không chịu nổi, cậu xích tôi vào thành giường đi được không?
Tử Y khóc lóc van xin anh.
Cô không chịu nổi nữa, thà cô chết đi còn hơn.
Đôi đồng tử màu đen thẫm của anh co lại, có trời mới biết lúc này đây, cô đau một thì anh đau tận mười.
Làm sao anh có thể nhẫn tâm xích cô lại được, tim anh như bị ai đó đâm vào, xé toạc thành từng mảnh, máu chảy đầm đìa.
Anh cắn môi thoáng một chút hối hận vì đêm hôm qua đã cứu cô.
Đối với cô, chết mới là một sự giải thoát thỏa đáng nhất, không phải là sống không bằng chết giống như vầy.
Phải chi bây giờ anh có thể thay cô chịu đựng nỗi đau này, một phần thôi cũng được.
Là kẻ độc ác nào lại nhẫn tâm làm điều cầm thú này với một người bị bệnh tim kia chứ?
Cố Thành rút ra một mũi an thần, nhanh chóng tiêm vào cho cô.
Lúc này đây, nó là thứ duy nhất anh có thể cho cô.
Anh vẫn vỗ về vào lưng cô cho đến khi thuốc ngấm và cô dần chìm vào giấc ngủ.
Cố Thành vẫn ngồi bên giường bệnh nhìn cô.
Vết thương trên vai cũng không sao so được với nỗi đau mà Tử Y đang phải gánh chịu.
Anh nắm lấy tay cô, lòng bàn tay đã lạnh toát.
Anh xoa lên nó, muốn dùng trái tim ấm áp của mình để xoa dịu nỗi đau của cô.
Nhưng anh biết, người có thể xoa dịu cho cô thực sự không phải là anh.
...!
Tống Dịch bị đẩy ra ngoài, lại bị mẹ hắn tát cho một cái.
Hắn đáng lý ra phải thấy đau mới phải nhưng lúc nãy