- Em muốn như thế nào mới chịu đồng ý thay tim?
- Được, vậy em làm phẫu thuật thay tim đi.
Đơn ly hôn, tôi sẽ ký.
Trong căn phòng ngủ sang trọng, bóng hắn phản chiếu qua tấm gương ở đầu giường, giọng nói trầm khàn vang lên, dường như hắn vừa mới nói gì đó với cô.
Cô không tin được, ngước mắt lên nhìn vào đôi mắt hắn, một màn sương đêm lạnh lẽo bao trùm lấy con ngươi màu đen thẫm của hắn.
Hắn nói, hắn đồng ý buông tha cho cô rồi.
Sau khi bỏ lại một lời nói lạnh nhạt như vậy, hắn liền xoay người rời đi.
Bỏ lại cô với đống suy nghĩ ngổn ngang trong đầu.
Cô không biết lúc hắn nói ra câu nói đó, rốt cuộc là hắn đang suy nghĩ cái gì.
Cô không biết, hắn cũng không biết, trong thâm tâm hắn thực ra đang muốn cái gì.
Hắn không muốn để cô rời đi, nhưng lại càng không muốn nhìn cô chết.
Cái chết là sự ly biệt tàn nhẫn nhất của thế gian.
Hắn đã trải qua cảm giác đó một lần rồi, hắn không muốn lại trải qua cảm giác đó thêm một lần nào nữa.
Nó đau đớn còn hơn cả cắt vào da thịt.
Hai ngón tay hắn đưa lên mệt mỏi xoa lấy vầng trán, thôi bỏ đi, đối với một người bệnh như cô, hắn không nên ép buộc mới phải, cô muốn sao cũng được, chỉ cần chịu làm phẫu thuật là được rồi.
Cô lại yêu hắn như vậy, chỉ cần cô còn sống, hắn chẳng lẽ lại không có cách để giữ cô lại bên mình được sao?
Căn phòng bên cạnh đã tối mịt, có lẽ cô đã chìm vào giấc ngủ rồi.
Điếu thuốc lá trên tay hắn đang cháy, màn sương trắng bao phủ căn phòng tăm tối, trái tim hắn cô đơn không thấy điểm dừng.
Đêm nay hắn lại còn uống thêm cả rượu nữa.
Vị cay nồng trong cuống lưỡi khiến trái tim hắn dịu đi, đôi mắt hắn bị bao phủ bởi hận thù và sự cô độc không lối thoát.
Hắn trút lên người cô nỗi đau mà hắn phải gánh chịu, nhưng cô nào có tội tình chi.
Nếu có, cũng chỉ là vì đã đem lòng yêu một kẻ lòng lang dạ sói như hắn.
Hắn cứ nghĩ sau khi hắn hành hạ cô, chà đạp cô, hắn sẽ thấy vui, sẽ thấy sảng khoái trong lòng.
Nhưng không...!khi hắn nhìn thấy cô phải chịu sự đau đớn dày vò của cơn nghiện, cuối cùng lòng hắn lại đau đớn như muốn vỡ tung.
Hắn đâu thấy dễ chịu gì, vì vậy tại sao lại cứ phải giày vò nhau?
Kết quả, tất cả đều phải cùng đau khổ.
Lần đầu tiên có một người khác khiến hắn suy nghĩ nhiều như thế, còn hại hắn uống thật nhiều rượu mới có thể cảm thấy dễ chịu mà chìm vào giấc ngủ.
Ánh mắt căm hận của cô khi nhìn hắn khiến tim hắn nhức nhối không thôi.
Trong màn đêm cô tịch, chỉ còn mình hắn làm bạn với bóng đêm.
Đêm đó, hắn nằm mơ, hắn mơ thấy cô cười với hắn, như thể những ngày thơ bé, như thể cô chưa từng hận hắn giống như bây giờ.
Hắn muốn chìm sâu vào cơn mê đó.
Nơi không có thù hận và đau khổ đang giày xéo trái tim.
...!
- Chỉ cần khiến cho cô ấy chịu ăn và uống thuốc là được rồi.
Giọng hắn lạnh nhạt vang lên, người bên ngoài chỉ biết gật đầu dạ vâng.
Hôm nay khi cô thức dậy đã là quá trưa, đêm qua cô đã ngủ được một giấc ngon nhất từ trước đến giờ.
Cơn đau đớn từ trái tim đã dịu đi không ít.
Cô đưa mắt nhìn ra phía ngoài khung cửa sổ.
Cơn gió thổi qua, mang theo chút hương thơm của hoa anh thảo, lại thổi qua thêm lòng người, dường như lại đem đến một tia hy vọng mỏng manh.
Giống như những nỗi đau của ngày hôm qua chưa từng tồn tại.
Khi cô còn đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình, cánh cửa đột nhiên bị mở ra, cô theo phản xạ hướng mắt nhìn tới.
Là Tống Dịch.
Hắn vừa nhìn thấy cô, bàn tay đang cầm ly sữa bỗng nhiên có chút khựng lại.
Lần đầu tiên cô thấy hắn như vậy.
Cô phút chốc còn tưởng mình đã nhìn lầm nhưng người trước mặt thực sự là Tống Dịch.
Chỉ là đôi mắt nhìn cô bây giờ đã có đôi ba phần dịu dàng.
Hắn đi đến bên cạnh cô, đặt ly sữa trên đầu giường sau đó lại trầm giọng hỏi cô.
- Hôm nay, em thấy trong người thế nào rồi?
Nghe câu hỏi của hắn, cô khẽ nghiêng đầu.
Cũng không biết phải đáp lại như thế nào, sau khi biết mình sắp được tự do, cô vui mừng đến mức cơn đau ở ngực cũng biến mất.
Chỉ cần nghĩ đến ngày mai được rời khỏi đây, cô có thể ngay lập tức nhảy xuống khỏi giường.
Hóa ra là Cố Thành nói đúng thật, bệnh của cô là do tâm bệnh mà thành, chỉ cần cô vui vẻ, bệnh sẽ tự nhiên hết.
- Cũng có chút ổn rồi.
Từ sau khi chia tay ở bệnh viện, cô cũng chưa gặp lại Cố Thành một lần nào nữa.
Bởi vì Tống Dịch không muốn bọn họ gặp lại nhau.
Hắn đột nhiên xoa đầu cô, Tử Y có chút kinh ngạc.
Cô nhớ lần cuối cùng hắn xoa đầu cô, có lẽ là trước khi biết được tin người mẹ hắn muốn hắn lấy là cô.
- Em xem hôm nay tôi đưa ai đến thăm em này.
Bóng hai người đi vào, một nam một nữ.
Bọn họ nhìn cô, tựa như đã thân quen từ bao giờ, lại vô cùng xa lạ đến đáng sợ.
Những người này chảy chung một dòng máu trong huyết quản với cô, nhưng bọn họ lại là những kẻ nhẫn tâm vứt bỏ cô.
Bao nhiêu năm như vậy, bọn họ cũng chưa từng quay trở lại thăm cô lấy một lần.
Đêm đêm, cô bật khóc trong giấc mơ.
Chưa từng có ai vỗ về, chưa từng được cảm nhận sự ấm áp của gia đình.
Cuối cùng lại trở