- Em ngồi xuống đây đi.
Bây giờ em đã thấy đỡ sợ hơn chưa?
An Nhiễm lắc đầu, cô cúi gằm mặt không dám nhìn vào mắt Cố Thành.
- Em đau lắm sao? Hay là bị sợ hãi quá độ?
Trước sự quan tâm dịu dàng hỏi han của anh, cô đều lắc đầu im lặng.
- Người em bẩn rồi.
Đừng chạm vào em!
- Ngoan, em không có bẩn, không có chỗ nào là bẩn cả.
Lúc anh đến, bọn chúng chưa có làm gì em cả.
Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt cô.
Tí tách, tí tách...!rơi vào lòng bàn tay anh.
Anh thấy trái tim mình đau nhói.
Nếu như lúc này không phải vì thấy cô mãi vẫn chưa quay về, điện thoại gọi cũng không ai bắt máy.
Trời đã chuyển mưa, anh vẫn là không an tâm cô về nhà một mình trong đêm tối.
Anh vẫn luôn như vậy.
Năm năm qua, mỗi khi cô về trễ, anh vẫn sẽ luôn lẳng lặng đứng ở cửa đợi cô, đợi đến lúc cô quay về, sau đó sẽ nấu cho cô một bát mì hoành thánh nóng để cô ăn cho ấm bụng.
Sau đó mới có thể yên tâm mà đi ngủ.
Nhưng hôm nay trước khi ra ngoài cô không mang theo ô, trời chợt nổi giông, trong lòng có sóng, không hiểu sao nguyên cả ngày hôm nay, mắt phải của anh cứ giật suốt.
Anh có một loại dự cảm không lành, quả nhiên anh đoán không sai.
Khi nhìn thấy chiếc bông tai của cô dưới đất, anh liền hốt hoảng đi tìm kiếm cô.
Giống như khi bạn tâm niệm một ai đó, trong lòng liền có thể tâm linh tương thông với người đó.
Anh liền nhìn thấy vết máu trước căn nhà kho bỏ hoang kia, khi anh nhìn thấy cô đang bị gã đàn ông kia ấn xuống sàn, trong lòng anh tràn đầy giận dữ.
Người con gái anh thương yêu đến mức ngay cả khi anh yêu cô anh cũng không muốn cưỡng ép cô phải chọn mình.
Vậy mà lại bị những tên khốn kia chà đạp như vậy.
Cố Thành khẽ lấy tay lau nước mắt cho cô rồi ôm lấy cô vào lòng.
Lần này cô không đẩy anh ra giống như những lần trước nữa.
Mới nãy, suýt chút nữa thôi, cô đã bị cưỡng hiếp rồi.
Nếu như lúc đó không phải là Cố Thành kịp chạy đến, cô không biết là mình sẽ ra sao nữa.
Có thể là cũng không còn thiết sống trên đời này nữa.
Anh giống như là chiếc phao cứu mạng của cô vậy.
Lúc nào cũng vậy, khi cô đau khổ nhất, anh vẫn luôn ở đó, thầm lặng ở bên cạnh quan tâm và bảo vệ cô.
- Nếu như em muốn khóc thì tựa vào lòng anh để khóc này.
Khóc một trận cho thỏa thích, sau đó quên hết đi những chuyện tồi tệ của ngày hôm nay đi.
Bởi vì ngày mai lại là một ngày mới, sẽ là một ngày tốt đẹp hơn.
Hãy nhớ sau lưng em vẫn còn có anh, vẫn còn có Đô Đô.
Chúng ta mãi mãi là người một nhà.
Những lời nói chân thành này của anh thực sự đã khiến cho An Nhiễm trút bỏ đi lớp phòng bị cuối cùng.
Cô òa khóc trong lòng anh, trước giờ chỉ có ở trước mặt Cố Thành cô mới có thể được sống là chính bản thân mình.
Lúc nào ở bên cạnh anh, cô cũng cảm thấy được yên tâm, vui vẻ.
Sau khi khóc một trận tơi bời, cô lại ngước mắt lên nhìn anh.
- Cố Thành.
- Ừ, có anh đây.
- Em muốn đi tắm, em không thích trên người mình có mùi của những tên khốn đó.
- Được anh đi lấy đồ cho em.
Khi nào em tắm xong thì xuống ăn mì.
- Thực ra...!thực ra thì em không thích ăn mì hoành thánh đâu.
- Vậy em muốn ăn gì?
- Anh có thể nấu Tokbokki cho em được không?
- Được.
Cô tắm xong thì bước ra ngoài.
Thấy dáng vẻ Cố Thành đang cặm cụi nấu ăn cho cô dưới bếp.
Lúc này cô mới để ý đến cánh tay bị thương của anh.
Thực ra, năm năm qua cô đã bao nhiêu lần thật sự nhìn kỹ anh vậy?
Một chàng trai tốt như vậy nhưng lần nào cô cũng nhẫn tâm từ chối tình cảm của anh mà thôi.
- Tay anh bị thương rồi.
Sao lại không nói cho em biết?
- Không sao, anh không thấy đau.
Lát nữa anh sẽ tự băng bó, em quên anh là bác sĩ rồi à?
- Anh nói dối.
Rõ ràng là chảy nhiều máu như vậy lại bảo là không đau.
Cô kéo anh ngồi xuống ghế, sau đó lấy hộp cứu thương từ trong tủ ra xử lý vết thương cho anh.
Cô lại nhớ lại dáng vẻ lúc mới nãy anh hiên ngang xông vào đánh nhau với những tên khốn kia