Sảnh chính đang diễn ra một bữa tiệc.
Rất dễ để nhận ra rất nhiều người trong đó là chính khách, nhân vật lớn trong quân đội, và đương nhiên là không thể thiếu các thế gia nổi đình nổi đám trong thành phố này.
Một nơi xa hoa mỹ miều như thế này.
Sao có thể thiếu những đám thiêu thân như chúng chứ.
Thập Mộng Hà, cái tên cũng thực quá xa hoa.
Có mỹ lệ, có cao sang...!Cần đẹp có đẹp, cần kín đáo, có kín đáo.
Nói ra cũng thật nực cười, những kẻ không sợ trời không sợ đất như chúng thì ra cũng cần phải lui vào chốn này để che mắt người đời làm thú vui sa đoạ.
Ba tháng gần đây, Thập Mộng Hà bỗng nổi lên như một hiện tượng.
Khắp thành phố này có ai mà không biết đến nơi này cơ chứ.
Mang danh là một nơi thanh bạch chỉ có chính khách cùng tầng lớp quý tộc mới có thể đến.
Nhưng thực ra, đằng sau cái mác thanh thuần sạch sẽ đó thì lại chính là một cái ổ không khác gì nơi bán tiếng cười, bán thân xác mua vui.
"Cậu Bạc...có phải cậu có chuyện gì không vui hay không, nhìn cậu như vậy, em thực đau lòng lắm..."
Ứng Hân, một con đàn tiến lại gần Bạc Thận, vuốt ve ngực hắn mà nũng nịu hỏi.
"Cút! Ông đây không hứng thú!!" Bạc Thận hung hăng đá cô ta một cái, hậm hực thả lưng vào sofa.
"Anh....!!!" Ứng Hân trợn mắt lên, định tính toán với hắn.
Dù sao thì nơi này cô ta cũng có một chút mặt mũi, hắn ta lại dám hành hung với cô ta?
"Lui xuống đi....." Bỗng một người phụ nữ xuất hiện chắn trước tầm mắt của Ứng Hân.
"Nhưng...."
"Mau đi xuống đi." Bà ta lại gằn giọng nói.
Ứng Hân một bụng bực tức, nhưng cô ta không còn cách nào khác, vì người đàn bà trước mặt này chính là bà chủ nơi đây, người đã lập nên Thập Mộng Hà có tiếng này.
Ứng Hân siết chặt bàn tay, lọ khọ đứng dậy, đi vào bên trong.
Người đàn bà trong ánh sáng le lói nhìn về phía Bạc Thận, nhếch mép cười thâm độc.
Thời gian này Bạc Thận vô cùng xui xẻo.
Nam Trấn Ảnh đã có nhân chứng, hắn liền bị lôi ra xứ toà hết lần này đến lần khắc.
Nếu như không phải cha hắn tìm được con tốt thí mạng cho hắn thì có lẽ hắn đã không còn mạng mà lết xác đến nơi này rồi.
Mặc dù hắn không bị Nam Trấn Ảnh dìm chết.
Nhưng không sao.
Thời gian còn nhiều, so với Nam Trấn Ảnh, bà ta còn có nhiều thủ đoạn hơn để đối phó với loại người như Bạc Thận.
Bà ta liếc hắn một cái đầy ý tứ, rồi sau đó quay lưng, đi vào trong phòng riêng của mình.
Bà ta đứng trước gương, nhìn vào khuôn mặt được trang điểm kỹ càng này của mình.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy được dưới mắt phải, có một đường sẹo rất lớn chiễm chệ hết nửa mặt.
Và nếu nhìn kỹ hơn nữa....có lẽ, Bạc Thận hắn sẽ phải kinh ngạc hơn khi nhận ra, bà ta...chính là mụ Bành, kẻ mà hắn đã không tiếc sức ra tay thủ tiêu.
Nhưng cuối cùng thì sao, bà ta vẫn còn chưa chết.
Phải, bà ta đã thoát chết.
Phát súng đó, đêm loạn chết chóc đó vẫn chưa thể giết được bà ta.
Trở về từ cõi địa ngục, bà ta đã thề rằng nhất định sẽ trả thù những kẻ đã khiến mình trở nên có bộ dạng này.
Và Thập Mộng Hà này...chính là thứ có thể giúp mụ ta làm được điều đó.
"Chị Á Hằng...."
Bỗng từ sau có tiếng của một cô gái vang lên.
Bà ta giật mình thu liễm lại vẻ đáng sợ của mình.
Đem tóc rũ xuống một phần, rồi quay lại, khuôn mặt phút chốc biến thành tự nhiên tươi cười.
"Từ Hoạ...có chuyện gì sao??"
Từ Hoạ cười nhẹ.
"Chị, hết lượt em rồi, cho em nghỉ sớm nhé..."
"Muốn về sớm với con đúng không? "
Từ Hoạ chỉ biết cười trừ mà gật gật đầu.
Bà ta cũng không làm khó cô, hiền từ cười nhẹ nhàng mà nhéo mũi cô một cái.
Trách.
"Tôi mở cái nơi này ra cứ như là nhà của cô vậy, muốn đi là đi muốn về là về.
Rồi cô là chủ hay tôi là chủ đây? Thôi về đi, ai bảo tôi là kẻ dễ dãi chứ."
"Cảm ơn chị!! Lần sau em nhất định sẽ cố gắng làm việc!!"
Từ Hoạ mừng rỡ nắm lấy tay bà ta, quay lưng một cái đã vội chạy đi.
"Từ Hoạ!!!"
Bà ta bỗng gọi cô lại, đưa vào tay cô một hộp thuốc.
"Nhớ uống đều đặn, nếu không sẽ không khoẻ được đâu."
"Vâng, em biết rồi!"
Cô vừa nói, liền vội vàng đi khỏi.
Mụ Bành phía sau lưng cô vừa khuất, mụ cười giả tạo trên môi cũng không lãng phí thêm một giây mà biến mất.
Và nếu như không phải vì dung mạo của cô, có lẽ mụ ta sẽ không bày ra dáng vẻ thân thiện đó.
Chuyện này kỳ thực cũng thật dài, sau lần thập tử nhất sinh đó, mụ ta may mắn thoát chết, không những thế còn gặp được Từ Hoạ.
Cả bà ta và Từ Hoạ đều được người dân bản địa cứu ra từ khu đào vàng.
Nhưng Từ Hoạ lại bị nặng hơn bà ta, cô đang mang thai, nếu như không phải được cứu kịp thời, có lẽ đứa bé trong bụng lẫn cô đều đã không còn.
Bà ta bình phục trước, liền rời đi, thực hiện kế hoạch trả thù của mình.
Bà ta không tiếc sức thu thập thông tin, tự mình lập nên Thập Mộng Hà này.
Kế hoạch của bà ta chính là trả thù Bạc Gia, và đương nhiên, còn có cả kẻ đã dồn nà ta vào chỗ chết, Nam Trấn Ảnh.
Và rồi, mụ ta vô tình biết được Nam Trấn Ảnh còn có một nữ nhân mà hắn hết mực yêu chiều, thế nhưng cô ta đã chết rồi.
Nhưng bà ta đã thấy được bức ảnh chân dung của nữ nhân đó.
Và bà ta đã kinh hoàng nhớ ra, nữ nhân mà cùng được cứu với bà ta, có dung mạo y hệt với người phụ nữ đó của Nam Trấn Ảnh.
Vậy là trong đầu bà ta liền nảy sinh ra một kế hoạch thâm độc.
Dùng nữ nhân này để đối phó với Nam Trấn Ảnh, khiến hắn nhớ lại người tình cũ, vì thứ đồ giả này mà điên đảo.
Không phải sẽ rất thú vị hay sao.
Mụ ta cười lên như điên dại.
Sau đó, mụ ta liền trở về đón nữ nhân kia, nữ nhân kia vẫn đang hôn mê, mụ ta liền lợi dụng mà cho cô uống một loại thuốc ứng chế thần kinh, khiến cô không nhớ được quá khứ của mình.
Sau khi cô tỉnh lại, mụ ta liền cho cô một cái tên, chính là Từ Hoạ.
Nói