Sau này khi không còn cô, hắn mới biết rằng thì ra người khiến cô yêu hắn lại không phải chính con người hắn.
Vì cô yêu một người, là hắn, nhưng cũng không là hắn.
Tình yêu vốn là khổ đau, nếu gặp gỡ mà đã hẹn là đau khổ, thì thà đừng bao giờ gặp gỡ.
Đừng bao giờ nghe thấy tiếng đàn ấy, đừng bao giờ để hắn gặp cô y tá tình nguyện ấy.
Và có lẽ, đừng để hắn yêu cô gái ấy....
Bởi ác mộng....chính bắt nguồn từ tình yêu ấy...
---------------
"Có đau không...."
Lời nói rõ ràng là rất nhẹ nhàng, nhưng lại làm cho lòng anh dậy lên sóng lớn.
Kể từ khi không còn ký ức, anh mất đi tất cả mọi thứ, cô đơn, lạc lõng.
Anh đâu có gì, không có gì cả, vậy mà giờ này lại có người quan tâm anh.
Không biết là vì sao, anh chỉ vì một câu nói này mà cõi lòng như được tưới một làn nước ấm.
Ngọt ngào không tả xiết.
Anh thừ người ra, phải một lúc sau mới lên tiếng đáp lại cô.
"..Không...anh...anh không sao..."
Nhạc Ca vẫn thấy vết thương trên mặt anh nghiêm trọng, khi chạm vào, anh rên lên khe khẽ.
"Còn nói không sao..."
Anh hơi cúi mặt xuống, cố kìm nén cảm xúc, lý nhí.
"Không sao thật mà..."
"Thanh Thanh!! Mau đưa cô giáo Nhạc về nhà đi!! Mọi người cũng về đi, nơi này ổn rồi, nhưng cũng không nên ở lại lâu.
!!" Giọng của Đại Ngư truyền tới, một số người đã đi về, chỉ còn lại vài thanh niên ở lại dọn dẹp.
Lễ đàn ban đầu hoành tráng là thế, một ngọn lửa đã biến thành tro bụi, chẳng còn lại gì.
Việc lễ đàn cháy đã làm cho không ít người xôn xao.
Liệu có phải điềm báo gì đó không.
Thần phật qưở trách chăng? Nên mới trừng phạt bằng cách đó.
Mấy đứa trẻ sợ hãi vô cùng nên cha mẹ chúng cũng đã nhanh chóng đưa về hết.
Tiểu Thanh muốn đưa Nhạc Ca về nhưng chân Nhạc Ca bị thương nên việc đi lại không tiện, cô chưa kịp nói gì thì A Tứ đã bế xốc Nhạc Ca lên.
Nhận được chút đối đãi tốt của cô, anh lại cả gan hơn rồi, tự động mà ôm như vậy.
"Đừng sợ...anh đưa em về!!"
Bỗng A Tứ nói lên một câu như thế, theo đà Nhạc Ca ôm lấy cổ anh, rồi lại ngượng ngùng muốn bỏ tay ra, nhưng nếu cô bỏ tay ra thì chỉ có xác định rơi xuống, thế nên cô đành mặt dày ôm lấy cổ anh, anh nói cô đừng sợ, giọng điệu này giống như là ý tứ che trở.
Lòng cô hơi rối bời, nhất thời chẳng biết phải nói gì, chỉ biết im lặng.
"Này này này....đại ngốc, anh nhẹ nhàng một chút không được à, lỡ chị ấy ngã xuống thì làm sao!!"
Tiểu Thanh hấp tấp trách móc A Tứ, A Tứ làm như không nhìn thấy Tiểu Thanh, một bước bước đi.
Tiểu Thanh mắt trợn tròng chống hông.
"Trời trời trời đất!!! Cái thái độ gì vậy trời, anh ta làm như chị Nhạc Ca là của anh ta vậy, nè!! Đứng lại cho tôi!!!"
--------------
Cánh cửa mở ra, anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, Tiểu Thanh bật đèn lên, hương hoa trong phòng thoang thoảng thanh mát, có mùi hương hệt như mùi hương trên người cô làm anh dễ chịu vô cùng.
Anh quỳ dưới đất nhìn mắt cá chân của cô, nâng nhẹ lên.
Nhạc Ca nhìn anh chằm chằm, bất chợt anh thổi nhẹ lên vết thương đó làm cô giật mình hơi rút chân về.
Anh ngẩng khuôn mặt lấm lem lên.
"Em...em đau lắm phải không!!!"
Nhạc Ca có chút cứng nhắc, không biết phải nói làm sao.
Bất chợt nhìn lên vết thương trên mặt anh, ban nãy chỉ là hơi xước, bây giờ lại chảy máu.
Cô hơi chạm lên, nói với Tiểu Thanh.
"Thanh Thanh!! Lấy cho chị hộp thuốc để trên tủ kia đi!!"
Tiểu Thanh nghe lời liền đi lấy, chốc sau đưa cho cô một hộp thuốc.
Nhạc Ca mở nó ra, bên trong là mấy thứ đồ sơ cứu nhẹ cho vết thương ngoài da, bởi Nhạc Hiểu thường xuyên đi va phải chỗ này chỗ nọ nên cô luôn chuẩn bị đầy đủ để đề phòng, không ngờ còn có lúc dùng tới nhưng người dùng lại chính là cô.
Nhạc Ca lấy ra một ít thuốc khử trùng, thấm vào bông, sau đó nhìn anh, nói.
"Lại gần đây."
Anh không chút suy nghĩ xích lại gần cô hơn.
Bất chợt, cô dùng bông chạm vào vết thương trên gò má anh.
Cảm giác đau đớn trên khuôn mặt bỗng trở nên dịu hơn rất nhiều, anh chỉ còn cảm thấy hơi xót xót, thậm chí một chút ngọt ngào nơi đáy lòng còn làm anh trở nên rạo rực.
Nhạc Ca sơ cứu vết thương cho anh, cô ấy không ghét anh.
Sau khi đã dán băng cá nhân lên miệng vết thương, Nhạc Ca mới thở phào.
"Xong rồi đó, anh không được xé miếng băng ra đâu đấy, nếu không vết thương sẽ không khỏi được!!"
A Tứ chớp mắt, liên tục gật đầu ngoan ngoãn, hành động này của anh bất chợt làm cho Nhạc Ca thấy buồn cười.
Môi cô hơi cong lên, ánh mắt nhất thời dịu dàng khó tả.
-----------
Toang!!!
"Đá tảng!!!! Toàn bộ đều là đá tảng!!!"
Chiếc bình sứ trên không trung va mạnh vào tường, đến lúc đáp xuống đất đã tan thành nhiều mảnh lớn nhỏ, khuôn mặt của thống đốc Kaito Senka đỏ như nung, xem ra đang vô cùng tức giận.
Mastuki khuôn mặt kinh ngạc không kém, nhìn những tấm hình trên bàn như mất kiểm soát.
"Sao....sao lại như vậy!!! "
Thống đốc Kaito Senka hừ một tiếng rồi ngồi thẳng xuống ghế, tay nắm thành quyền.
"Thấy chưa!!! Chưa thấy thì mở to mắt ra mà nhìn cho tôi, còn không, thì đến tận kho mà xem đi, tất cả các thùng vũ khí đều là đá tảng, đến một khẩu súng cũng không có!!!"
Mastuki tay nghiêvn nát tấm ảnh trong tay.
Cổ họng hơi ngẹn lại.
"Không thể nào...nếu không phải vũ khí, tại sao hắn lại phải bỏ cả tính mạng để bảo vệ chúng chứ!??, Thống đốc..."
"Đủ rồi!!, Mastuki, cậu là đặc vụ xuất sắc nhất mà nhật hoàng tin tưởng, lần này cậu đã làm nhật hoàng thất vọng, cậu sao vậy?? Tại sao cậu lại