Con tàu đi sai đường rốt cuộc vẫn đến bến, chỉ có tỉnh cảm một khi đã đi sai đường là sẽ mãi mãi không có kết quả.
-----------
Hơi thở Nhạc Ca gấp gáp đến tột cùng, đối phương quá mức mạnh bạo.
Cô cố gắng gọi tên anh, nhưng miệng chỉ cần hé ra là lại bị lấp đầy, từng đợt sóng trào như muốn nhấn chìm cả thân thể, cả trí óc.
Tình cảm đi sai đường vốn là lối xuống địa ngục.
Địa ngục là bể sâu tăm tối, là nỗi đau, là sự trừng phạt, muôn vàn khắc khổ ấy đều khiến cho người ta trở nên không còn là chính mình nữa.
Nụ hôn như sóng trào ấy cuốn cả tâm trí Nhạc Ca vào một lớp sương mờ tăm tối.
Còn đối với anh, hương vị mát lạnh ngọt ngào này thật sự quá đỗi say mê.
Thân thể người con gái trong vòng tay anh như mềm mại bội phần.
Bàn tay gân guốc giữ chặt gáy cô, hai làn môi dây dưa nóng hổi, trượt lên phủ đầy cánh môi nồng đượm.
Hương thơm nhè nhẹ từ người cô chui vào mũi anh, để lại trong đấy những mảnh ghép thâm sâu, mùi hương đó thoang thoảng quen thuộc đến vô cùng.
Bàn tay mạnh mẽ như vô thức lần mò vào lớp khăn tắm mỏng manh.
Tư vị mềm mại từ nơi nào đó khiến ngọn lửa nam tính bỗng bùng cháy lên mãnh liệt.
Càng lúc, nụ hôn ấy càng dai dẳng.
Tên ngốc kia lúc đó chính là trở lại thành con người thật đã bị lãng quên của mình.
Tham lam chiếm đoạt cô.
Nhạc Ca vùng vẫy rồi lại cấu xé.
Nhưng sức lực của tên ngốc này thật sự quá mạnh.
Nhạc Ca bấu chặt bàn tay mình cố thức tỉnh bản thân.
Nếu chìm vào hố sâu này.
Mọi chuyện sẽ đi xa hơn, một khi đã vượt khỏi tầm kiểm soát, sẽ không còn đường lui nữa.
Nhạc Ca dùng sức cắn chặt môi anh, vị mặn của máu tanh hoà quện trong hơi thở.
Anh giật mình dừng lại, nhân lúc đó Nhạc Ca đẩy anh ra thật mạnh.
A Tứ bị trượt chân ngã xuống sàn bất tỉnh.
Nhạc Ca tay giữ chặt cổ áo mình, hổn hển thở lấy hơi.
Hai chân cô mềm nhũn như chẳng còn sức lực gì nữa, cứ vậy gục xuống nền lạnh ngắt, uất ức cùng tủi nhục theo hai dòng nước mắt đi ra, lăn dài trên má, xót xa đến tột cùng.
Cảm giác lúc ấy hệt như hơi thở của Nam Trấn Ảnh.
Tràn đầy nguy hiểm và sự thô bạo, thật giống dày vò tra tấn.
Một nụ hôn có thể khiến người ta mụ mị cũng có thể làm người ta đắm say.
Nhưng Nhạc Ca chỉ có thể cảm nhận được trong đó muôn vàn khổ đau.
Dai dẳng, nhức nhối.
Số phận con người như mây mù, rồi Nhạc Ca sẽ ra sao đây, khi mọi thứ đối với cô dường như đã định sẵn là đau khổ.
Rời xa hắn, cô vẫn không thể thoát khỏi khuôn mặt kia.
Nào phải trùng hợp.
Có lẽ, cái kết cho cuộc đời cô đã được viết sẵn trên trang cuối cùng của một cuốn sách, nước mắt không thể xoa dịu nỗi đau trong lòng cô, nhưng chí ít, nó có thể làm trôi đi nỗi ấm ức ngay lúc này.
Một đêm Nhạc Ca thức trắng, cũng là một đêm tên ngốc kia bất tỉnh một chỗ, Nhạc Ca vô cùng bất an, cô sợ rằng chỉ cần một phút mình lơ thì sẽ rơi vào nguy hiểm.
Bất kể là tình huống gì, một chút cô cũng không muốn nó xảy ra.
Hôm sau, Đại Ngư đến nơi thì thấy A Tứ bất tỉnh dưới sàn nhà.
Nhạc Ca thì ôm chân ngủ gục một bên.
Có lẽ đoán ra chuyện gì, khoé miệng anh ta có chút giật giật.
Nhạc Ca nghe tiếng động, cảnh giác mà thức dậy.
"Đại Ngư...anh đến rồi à..."
Đại Ngư nhìn cô có vẻ mất ngủ một đêm, trong lòng tự nhiên có chút áy náy.
"Cô giáo....thật xin lỗi, hôm qua Thanh Thanh nó gọi, tôi không thể không đi được.
Tên ngốc này có làm gì ngốc nghếch không đấy.
Nếu cậu ta dám...."
"Không có gì đâu...!" Giọng cô khe khẽ.
"Anh đưa anh ấy về đi..."
Nói rồi Nhạc Ca đứng dậy, ánh mắt có chút phức tạp nhìn A Tứ.
Kẻ nguy hiểm này còn không mau mang đi thì cô sẽ ra tay giết anh mất, tốt nhất đừng khiến cô phải ra tay.
Đại Ngư cũng chẳng nghi ngờ gì, liền xin lỗi cô vài ba câu rồi khiêng kẻ không nghe lời này ra khỏi nhà.
------------
Biệt thự Dương gia.
Lâm Cảnh ôm một bó hoa tươi, là hoa hồng pháp.
Hắn sai thuộc hạ đặt từ một nơi xa xôi về, lại còn từng chút không để một bông nào bị dập.
Cứ cách một thời gian lại đến nhà của Dương Trạng.
Miệng thì nói là tiện thể bàn công việc nhưng thực ra là muốn đánh động tiểu thư Dương Yến tâm tư khó lường, hoa nhường nguyệt thẹn kia.
Kể ra cũng thật buồn cười, có ai mà đứng trước dây truyền Kim cương và hoa hồng pháp của hắn mà không chút động lòng cơ chứ.
Nhưng Dương Yến lại là một trường hợp đặc biệt.
Cô ta luôn ra vẻ xa cách với hắn.
Một lời tử tế cũng không.
Lần này hắn mang hoa đến tặng cô ta, cô ta lại đưa ra lý do từ chối, đến một cái gặp mặt cũng làm giá không coi hắn ra gì.
Trước cổng Dương gia, sau khi Dương Trạng hết lời tạ lỗi với hắn về thái độ của Dương Yến, hắn lặng lẽ rời đi.
Nhẹ nhàng miết cánh hoa thơm ngát nồng nàn trên tay, khoé miệng hắn đột nhiên cong lên một đường tuyệt mĩ.
"Phụ nữ không nghe lời như vậy, dùng hoa không được, thì đành dùng súng vậy....."
Tên thuộc hạ vùa nhìn thấy hắn.
Liền chạy xuống mở cửa xe.
"Cục trưởng..."
Lâm Cảnh mặt lạnh ngồi vào xe, bó hoa đỏ thắm bị bỏ lại dưới đất, bánh xe cán qua, những cánh hoa tươi giờ đây chỉ còn là một đống nát thảm.
Ai nói làm hoa là sẽ được nâng niu, làm hoa cũng có cái khổ của nó, tặng rồi cũng vứt vào một xó, đáng thương hơn là tỏ tình thất bại sẽ bị giẫm nát tơi tả.
Tốt nhất là làm một bông hoa dại vẫn còn trên cây.
An bình thoải mái mà đi hết vòng đời của mình.
Đi được một đoạn, phía trước hình như có tranh chấp xảy ra, tài xế dừng xe xuống xem xét, trong xe yên lặng là thế, cuối cùng vẫn là tên thuộc hạ nơm nớp nhìn sắc mặt của Lâm Cảnh mà lên tiếng.
"Cục trưởng, tung tích của Nam Trấn Ảnh dường như đã đi vào bế tắc rồi.
Việc hàng mà Kaito Sato lấy được là đá cũng là sự thật.
Tất cả đều là kế sách của hắn.
Thế nhưng đáng lẽ nếu là kế sách thì hắn phải lập tức ra mặt ngay khi xong việc chứ.
Có điều hắn lại đột nhiên mất tích...có...có khi nào" nét mặt của tên thuộc hạ bất chợt tối sầm lại, hắn đoán.
"Có khi nào tên kia chết thật rồi không.!!"
Lâm Cảnh vẫn bất động ở đấy, ánh mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài.
Khung cảnh chán ngắt này, rốt cuộc cũng có khoảnh khắc khiến hắn phải chú tâm.
Một cô gái mặc đồng phục y tá có thân hình hơi mũm mĩm đang đỡ một cậu bé ăn mày lấm lem dậy, vẻ mặt