Suốt dọc đường về nhà, Nhạc Ca cứ như dính lấy anh không buông.
Cho đến khi đã vào nhà, cô vẫn ôm lấy cổ anh, người cô nóng như lửa, anh lo lắng đặt cô lên giường.
"Người em nóng quá, em cần thay quần áo..." Giọng người đàn ông trầm ấm bên tai cô.
"Em không muốn thay...." Cô không suy nghĩ mà thuận miệng đáp lại.
Khuôn mặt người đàn ông như xót thương vừa thương yêu, vẻ ôn nhu lại càng thêm phần dịu dàng.
Lại sờ trán cô, nói.
"Em sốt rồi,...mau thay quần áo..."
Nhạc Ca càng ôm chặt cổ anh, mơ màng mà đáp.
"Ưm....không...!thay....."
Người đàn ông nhíu mày, hơi thở thêm phần nóng hổi phả vào tai cô.
"Hay...!em muốn anh thay cho em..."
Thần trí Nhạc Ca còn đờ đẫn, vốn định nói.
"Được..." thì bỗng hai mắt cô mở trợn ra.
Nhìn anh chằm chằm như thể sinh vật lạ.
Tên đại ngốc này từ khi nào lại...bá đạo như vậy, khôn ra rồi, lẽ nào mới ba tháng mà...não đã tiến hoá rồi chăng.
"Nhìn anh như thế, anh sẽ không chịu được đâu.." Người đàn ông hờ hững đáp ánh mắt nàng.
Nhưng đây là lời nói thật, nếu nàng cứ nhìn anh như thế, dù có bị ngốc thì bản năng sẽ làm ra chuyện gì, có trời mới biết.
Nhạc Ca "!!!!" Anh là ai!!Đại ngốc lớn thành Đại Khôn rồi sao???! Không, anh không phải Đại Ngốc mà đến Tiểu Hải trêu cũng khóc được.
Chắc chắn không phải.
Anh mỉm cười ôn nhu, thừa cơ cô thất thần mà thả cô xuống giường, đi đến bên chiếc tủ, lấy ra một bộ quần áo khác, đưa vào tay cô.
"Mau thay đi, nếu không thể tự thay...anh thay cho em..."
Không cần!!!!! Nhạc Ca cầm lấy quần áo, ba chân bốn cảng chạy vào phòng tắm.
Cánh cửa phòng tắm vừa đóng lại, trên khuôn mặt người đàn ông nở một nụ cười bất đắc dĩ, thật đáng yêu.
Nhạc Ca đứng trước chiếc gương gắn tường, dường như tim cô vẫn còn đập thình thịch không ngừng lại, ngước lên nhìn, trời ạ, sao hai má lại đỏ thế này, không phải bị dị ứng rồi chứ, cô xả nước, hất lên mặt.
Nó vẫn đỏ như vậy.
Không xong rồi, chắc chắn đã mắc bệnh nan y khó chữa.
Tâm trạng Nhạc Ca như ngồi trên đống lửa.
Những tưởng Đại Ngốc vẫn ngốc như trước kia, không ngờ thay đổi rồi, Nhạc Ca thay quần áo xong, vẫn bồn chồn đứng sau cánh cửa, mãi không dám ra.
Người bên ngoài dường như đợi lâu thấy khác lạ, bèn lên tiếng gọi.
"Nhạc Ca...em có làm sao không..."
Nhạc Ca giật mình, chần chừ không biết trả lời như thế nào.
Bên kia lại lên tiếng.
"Nhạc Ca?"
Lại có tiếng gõ cửa.
Cô đi đi lại lại bên trong, sợ hãi không dám bước ra.
"Nhạc Ca???" Giọng người đàn ông có chút khẩn trương, nhiều hơn trong đó là sự lo lắng.
Núm cửa phòng bắt đầu lạch cạnh, Nhạc Ca luống cuống chạy đi mở cửa.
Cạch!
Cánh cửa mở ra, bốn mắt nhìn nhau.
Trời ạ, Nhạc Ca bất động, người này một thời gian không gặp mà khác đến vậy, khí chất cũng thay đổi.
Nhạc Ca nhất thời bị hớp hồn, sống mũi cao thẳng, mắt hẹp dài, môi cánh cung, lông mày đậm khẽ nhíu lại, gương mặt góc cạnh này,....!Không không không!!! Tỉnh lại đi, đây không phải thời khắc mà cô có thể bị sắc đẹp lay động được.
"Uống thuốc..."Chẳng biết anh lấy từ đâu ra mấy viên thuốc cảm, đưa cốc nước lên trước mặt cô.
Và thế, mội đêm ngượng ngùng trôi qua, anh nằm trên sofa, cô nằm trên giường, thao thức đến gần sáng, tâm hồn nhỏ bé có lẽ vì mệt quá mà thiếp đi.
-------------
Sau đó nghe Đại Ngư lảm nhảm cô mới biết.
Tàu vốn gặp xoáy ngầm, may mắn nên không gặp vấn đề gì lớn, về vấn đề bị mất phương hướng do hải đăng bị hỏng, thật không ngờ nhờ Nhạc Ca mà tàu thuyền có thể trở về.
Còn chuyện mà Đại Ngốc khác lạ là do....đầu đập trúng cột gỗ, nhất thời hết ngốc.
(\= - \=) (cái này tôi chịu)
"Ặc..." Thế cũng được sao, một người vớt từ nước lên bị mất trí lại còn bị ngốc, đầu đập trúng cột gỗ đột nhiên hết ngốc.
"Hay đem cột gỗ về đập đầu cậu ta thêm mấy lần nữa có thể sẽ nhớ lại ký ức không chừng!!!" Đại Ngư mở miệng.
Nhạc Ca đưa ánh mắt viên đạn lướt qua.
Tên cá lớn này, có phải chê mình sống lâu quá rồi hay không.
"Hic....tôi đùa thôi mà...đùa thôi haha, Đại Ngốc nhìn ngốc như thế, đánh cậu ta lỡ ngốc hơn nữa thì...."
"Hửm...???." Lại ánh mắt đáng sợ đó.
"À không..không...Đại Ngốc không ngốc, dù có ngốc cũng không ngốc!!!"
Đại Ngư nói lời trái lòng cư nhiên lại vô cùng trôi chảy.
"Là đáng yêu!!" Nhạc Ca ánh mắt dịu dàng nhìn qua tên ngốc nào đó đang tưới hoa cho nàng.
Cái gì đây!! Mẹ nó, Đại Ngư dụi dụi mắt chó của mình.
Khẳng định lại mấy lần thấy Nhạc Ca đích thực là nhìn Đại Ngốc mới hết hồn.
Mới xa mấy tháng là đã hết giận nhau.
Một tên ngốc còn kiếm được bạn gái.
Còn Đại Ngư siêu cấp nam thần thì....thôi, đừng nhắc đến nữa.
-----------------
"Trước mắt tổng bộ chưa cấp giấy phép, vẫn phải thông qua một số mối quan hệ mới có cơ hội...."
Lâm Cảnh không cảm xúc ngồi trên chiếc ghế quyền cao chức lớn đó.
Từ đầu đến cuối không nói dù chỉ một câu.
"Cục trưởng....?"
"Cục trưởng....?"
Thấy hắn thất thần, tên thuộc hạ mới lên tiếng gọi.
"Bên Dương Trạng như thế nào rồi..." Lúc này hắn mới lười biếng mở miệng.
Kể từ lúc mà Dương Trạng có tên trong kế hoạch của hắn.
Tất cả mọi thứ đã xác định sẵn.
Hắn điên cuồng theo đuổi Dương Yến.
Có thứ gì mà chưa tặng, có lời nào mà chưa nói.
Nhưng tất cả đều không thể làm cho cô ta rung động.
Mà hắn, cũng chưa chắc gì đã rung động với cô ta.
Trên đời này có những thứ khó mà có thể hiểu hết được.
Và tâm tư của phụ nữ chính là một trong những thứ đó.
Sau khi nhân chứng hồi phục, hắn cho người tra hỏi, xác định được nơi mà Nam Trấn Ảnh mất tích, nhưng lại không tìm được manh mối gì thêm.
Thành phố S đang dần xuất hiện những thế lực mới, một thời gian dài Nam Trấn Ảnh mất tích, hắn biết việc bây giờ quan trọng hơn Nam Trấn Ảnh chính là củng cố quyền lực, tạo mối quan hệ.
Nhà họ Dương quyền thế đã không còn như trước nhưng các mối quan hệ phải nói là vô cùng sâu rộng, thứ hắn cần chính là những mối quan hệ đó.
Thế lực Nhật hoàng ngày càng lớn mạnh, cộng thêm các gia tộc trong thành phố đã đủ để tạo nên một trật tự mới.
Lâm Cảnh hắn tuy là Cục trưởng nhưng xuất thân vẫn là thấp kém.
Những kẻ thế gia nhìn vào thế lực nhưng cũng nhìn vào xuất thân.
Kẻ như hắn muốn lấp liếm quá khứ để vươn thành quý tộc cần nhất một mối hôn sự.
Hắn chọn Dương Yến vì biết được nàng ta vốn là thanh mai trúc mã với Nam Trấn Ảnh, hơn hết, cô ta rất yêu tên đó.
Chỉ nghĩ đến việc Nam Trấn Ảnh đau khổ cỡ nào khi biết được người đàn bà của mình lọt vào tay hắn thôi là Lâm Cảnh đã thoả mãn đến thế nào rồi.
"Dương Yến tiểu thư bị cấm túc đã lâu, nhưng dạo này Dương Trạng đã thả cô ta ra ngoài.
Nhưng nghe đâu...."
"Nghe cái gì..."
"Nghe đâu sau khi nghe tin đã tìm thấy xác Nam Trấn Ảnh, Dương tiểu thư liền ngất xỉu, đã nhập viện rồi..."
Khoé miệng Lâm Cảnh nhếch lên khinh bỉ, nữ nhân đều như vậy, tên Nam Trấn Ảnh đó có gì tốt, ngất đi sao.
"Tên chó già họ Dương đó cũng vô tình thật, có thể là con rể, thất thế một cái đã đá xuống dưới gầm, loại người này cũng chẳng hơn ai..."
Trước đây khi Nam Trấn Ảnh còn, họ Dương hẳn là muốn kết thông gia nên không quản công đến tận thành phố này.
Chỉ là đời lên voi xuống chó, ai biết được cớ sự lại đi đến bước đường này.
Nam Trấn Ảnh hoặc chết, hoặc mất tích.
Nhưng quan trọng là...chức cục trưởng đã đổi chủ rồi.
"Đi thôi..." Lâm Cảnh buông tay đứng dậy, chỉnh lại cổ áo quân phục, đi thôi, đi xem người đàn bà của Nam Trấn Ảnh thương tâm vì hắn...
Bệnh viện.
"Cô à...thân thể cô suy nhược, cần phải nghỉ ngơi, đừng nên suy nghĩ nhiều...nên uống thuốc đầy đủ, nếu không thì....cô cứ như vậy, chúng tôi có là Hoa Đà tái thế thì cũng không cứu được cô...cô xem..."
Nữ y tá đã đứng bên cạnh khuyên bảo Dương Yến hồi lâu, nhưng cô ta vẫn một mực cự tuyệt, không một chút phản ứng.
Cứu sống ư, Nam Trấn Ảnh đã mất, cô ta đau lòng đến độ cũng không muốn sống nữa huống gì là chú ý uống thuốc chữa bệnh.
Bên ngoài Lâm Cảnh cùng thuộc hạ của hắn đi vào, trên tay là một bó hoa tươi.
Nữ y tá thấy người nhà vào thăm thì cũng không tiện nói nữa.
Bèn đi ra.
Nhìn người đàn ông này, nữ y tá có phần nghĩ rằng đó là người yêu của bệnh nhân vì anh ta mang đến một bó hoa tươi lớn, lại còn là hoa hồng.
Khi đi ra đến của, bỗng hắn lên tiếng.
"Xin lỗi, tình trạng cô ấy như thế nào rồi..."
Nữ y tá quay lại.
"À....!Cô ấy chỉ bị suy nhược thôi, không có gì nghiêm trọng lắm, nhưng mà anh có thể khuyên người yêu anh chú tâm mà uống thuốc điều dưỡng không.
Cô ấy không chịu uống thuốc cũng không chịu ăn gì..."
"Không ăn gì??"
"Phải, anh biết đấy, không uống thuốc thì thôi nhưng cũng phải ăn chút