Lâm Cảnh một bước đi tới phòng Dương Yến, cô ta cũng đúng là rất biết thân biết phận, không náo loạn nữa.
Nhưng cũng có lẽ là cô ta không có thời gian để mà náo loại với hắn.
Từ ngày đó đến bây giờ, hắn không đi làm việc của hắn thì cũng đi làm việc cho tổng bộ.
Có đêm không trở về, nếu trở về thì cũng đến phòng của nữ nhân kia mà ngủ, trời chưa kịp sáng thì lại rời đi.
Điều này thể hiện, đối với hắn, nữ nhân kia hẳn là vô cùng quan trọng đi.
Dương Yến nắm bắt được điều này, trong lòng bỗng xuất hiện những ý nghĩ thâm sâu.
"Thay y phục đi, tôi đợi cô bên dưới, đừng làm mất thời gian của tôi." Hắn chỉ lạnh nhạt buông một câu, sau đó đi khỏi.
Dương Yến không đáp lại hắn dù chỉ một câu.
Cánh cửa kia đóng lại, ánh mắt cô ta từ không trung dời đến trong bàn tay, cô ta mở bàn tay ra, trong đó là những viên kẹo màu hồng hồng trong suốt.
Thanh Thanh ôm một hộp kẹo đường trên tay, miệng nhai rộp rộp.
Tuy là y tá nói đây chỉ là sau khi uống thuốc mới được ăn thôi nhưng mà cô thèm không chịu được liền đem ra ăn chơi.
Mà không chỉ ăn chơi thôi đâu, cô còn nổi tính nghịch nghợm, lết xe lăn đến tận cánh cửa, vươn tay vẽ lên đó một cái hồng tâm.
Sau đó lết về giường, đem kẹo về làm mũi tên, phi về phía cửa.
Ai bảo nhà Lâm Cảnh nhiều kẹo đường như vậy làm gì, cô không ăn hết thì cũng phải phá hết cho hắn tán gia bại sản.
"Piu"~
Bộp!!
"Yeah!! Trúng hồng tâm!"
"Lần này sẽ là double candy!!"
Thanh Thanh thủ trong tay hai viên kẹo, mắt ngắm hồng tâm, phi kẹo tới.
Nhưng đột nhiên cánh cửa mở ra, kẹo chưa kịp chạm cửa thì Lâm Cảnh bỗng xuất hiện.
Thanh Thanh trợn mắt nhìn, chết rồi, kẹo kia sẽ đáp vào mặt hắn, hắn có khi nào sẽ giết người trả thù không!!!!
Lâm Cảnh đưa tay lên, trong một giây đã tóm được hai viên kẹo.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn Thanh Thanh, rồi lại quét mắt nhìn cánh cửa bị vẽ bậy, đống kẹo rơi lả tả dưới đất.
Nữ nhân này đúng thật là...vô cùng ấu trĩ.
Thanh Thanh hai tay che mắt, chỉ còn biết cầu nguyện cho cái mạng rẻ mạt này.
Lâm Cảnh bước tới.
"Nếu cô không muốn ăn thì tôi sẽ cho người mang đi, đừng chơi cái trò trẻ con này."
Thanh Thanh nghe thấy giọng hắn.
Bàn tay mới nhích một chút để lộ ra hai con mắt.
Lâm Cảnh thay đồ rồi? Bộ đồ bây giờ hắn đang mặc là một bộ vest xám đen, cà vạt đỏ, bên trong là sơ mi, áo gilê, vạt áo phẳng phiu, đường may tinh tế, chắc chắn là đồ may thủ công, nhưng trông hoàn hảo đến mức đong đo thế này chắc chắn là của thợ may nổi tiếng làm ra...
Bình thường thấy hắn ta toàn mặc quân phục, không ngờ đến khi mặc vest lại trông đẹp đến vậy.
Đúng là, người đã đẹp thì có quấn giẻ rách cũng đẹp đến điên đảo thần hồn.
"Nhìn đủ chưa." Lâm Cảnh lạnh giọng.
Thanh Thanh chột dạ thu lại cái nhìn thèm thuồng của mình.
Lý nhí.
"Con mắt nào của anh thấy tôi nhìn anh chứ!"
"Không cần nhìn tôi cũng biết cô đang nhìn tôi, sắc nữ không phải rất thích phong cách này sao."
Thanh Thanh nổi đoá.
"Sắc nữ cái con khỉ khô, ai nói bà đây là sắc nữ hả!!"
Lâm Cảnh nhếch mép.
"Nhan sắc của tôi có năng lực biến phụ nữ thành sắc nữ."
Thanh Thanh á khẩu, bây giờ cô bảo cô không phải phụ nữ có được không.
Trên đời còn có ai tự phụ hơn hắn nữa không nhỉ.
Sao hắn không nói cô vì nhìn hắn mà chảy cả nước miếng luôn đi, đúng là tự tin thái quá!!!
"Trần Thanh Thanh, mau lau nước miếng đi kìa."
Thanh Thanh "!!!!!!"
Cô theo bản năng bất giác đưa tay lên lau miệng.
Nhưng rồi cô chợt nhận ra một điều.
Con mẹ nó!!! Bà đây làm gì có chảy nước miếng!!! Bị lừa rồi!!
Thanh Thanh đưa ánh mắt hình viên đạn nhằm vào người Lâm Cảnh.
Giống như muốn phanh thây hắn thành ngàn mảnh vậy.
Nhưng hắn vẫn thản nhiên như không có gì, bộ dạng của kẻ vô can này đúng là vô cùng đáng ghét, đáng ghét.
"Tôi biết mình rất hấp dẫn, nhưng dù cho tôi nhìn có "ngon" đến mấy thì cô cũng không cần phải như vậy đâu..."
Lâm Cảnh bước lại gần chiếc xe lăn, đưa tay lên, cậy miệng cô ra, nhét vào trong đó một viên kẹo đường.
"Đồ ăn không thể lãng phí...đợi tôi về sẽ phạt em sau..."
Thanh Thanh còn chưa hoàn hồn, biểu cảm vừa là căm ghét xanh mặt xong, bỗng chốc lại biến thành đỏ mặt.
Cô đâu phải tắc kè hoa đâu, da mặt có phải bị hỏng rồi hay không!!!
Lâm Cảnh nhếch mép nhìn biểu cảm của cô mà hài lòng.
Bước ra khỏi căn phòng, hắn đóng cửa lại, lòng bàn tay bên kia còn giữ một viên kẹo đường, ngắm nhìn một chút liền đưa lên miệng.
Không có mùi thơm, nhưng cực kỳ ngọt ngào.
Hắn đi xuống trước, vào trong xe ngồi chờ.
Chừng mười phút sau thì Dương Yến đi xuống.
Cô ta mặc một bộ váy dạ hội màu đỏ, ngực xẻ sâu, ôm sát thân.
Từng đường cong trên cơ thể đều theo làn váy mà phô trương rà ngoài, rất nóng bỏng.
Tiệc này là tiệc chính trị, hầu hết các phu nhân đều sẽ ăn mặc thật trang nhã lịch sự.
Cô ta lại đi mặc một bộ đồ gợi cảm như vậy, chính xác là muốn làm cho Lâm Cảnh mất mặt.
Thế nhưng từ đầu đến cuối hắn lại không hề nhìn cô ta một cái.
Mở cửa xe là tài xế, đóng cửa xe cũng là tài xế.
Hắn coi như là cô ta không tồn tại.
Tiếng động cơ xe xa dần, Thanh Thanh lúc này mới dám ngó nhìn ra ngoài.
Tim cô bây giờ vẫn còn dư âm của cơn chấn động ban nãy.
Lâm Cảnh đúng là kẻ nguy hiểm, không cầm súng mà cũng có thể làm cho người khác tim đập chân run.
Cần phải tránh xa anh ta càng xa càng tốt.
Đúng thế, phải tránh thật xa.
Trong đầu Thanh Thanh đang nghĩ là thế, lại bỗng dưng nghĩ đến khuôn mặt lạnh lùng của hắn, sởn hết cả da gà, cô vỗ vỗ hai má mình cho tỉnh táo, quyết tâm khoẻ lại thật nhanh để rời khỏi nơi này.
"Cô Trần, đến giờ uống thuốc rồi...."
Nữ y tá bên ngoài cánh cửa gõ cửa.
Thanh Thanh vặn lại hộp kẹo đường, để lại trên bàn.
"Cô vào đi!!"
-----------
Nhạc Hiểu ngồi trước gương thật lâu, hình ảnh xuất hiện trên đấy chính xác là gương mặt của cậu, là gương mặt mà tưởng chừng như cậu chẳng còn nhớ nó có bộ dạng như thế nào nữa.
Hai hàng chân mày sắc lẹm, đôi mắt trong veo nhưng mang màu hổ phách rất nhạt, so với trước kia, dường như nó lại nhuốm thêm màu của sự từng trải.
Phải, qua bao nhiêu chuyện như thế, thay đổi này cũng không được tính là quá ngạc nhiên.
Nhưng cậu vẫn còn thấy thật lạ lẫm.
Ngày cha mẹ chết, chị gái bị bắt, mắt cậu bị hủy, nỗi đau thấu tận tâm can đó cả đời này cậu cũng không thể quên được.
Giờ phút này, mắt cậu nhìn được, cũng giống như cậu được sinh ra với một sinh mạng mới.
Ánh mắt thâm sâu nhìn ra ngoài kia, những tia nắng lăn tăn trên vòm lá trông thật yên bình, nhưng trong lòng cậu như đang nảy sinh ra một thứ gì đó, là biển động.
Một thứ mà đã từ rất lâu ấp ủ trong bóng tốt.
Thù hận....
"Cậu Nhạc, mắt cậu mới khỏi, đừng nhìn những thứ quá chói.
Ngay cả đèn trong phòng cũng cần phải giảm độ sáng...bác sĩ Cholse đã dặn dò rồi..."
Nữ y tá bước vào, tiện thể đi đến đóng lại cánh cửa sổ đang mở.
"Mắt tôi khỏi rồi, bác sĩ Cholse về Cannada rồi đúng không..." Nhạc Hiểu nhắm mắt lại, ngả người xuống giường nằm.
"Phải, cậu cũng biết mà, ông ấy là do cô Anna gọi đến chữa cho cậu, bây giờ mắt cậu khỏi rồi nên ông ấy cũng không cần ở lại..."
Bác sĩ Cholse tính cách vô cùng quái dị, lại chẳng biết Anna dùng cách nào mời được ông ấy chịu đến đây chữa mắt cho Nhạc Hiểu.
"À đúng rồi, hình như là cô Anna chưa biết cậu đã khỏi, để tôi gọi điện cho cô ấy, chắc cô ấy vui lắm..."
Nữ y tá lôi điện thoại ra, định ấn gọi, nhưng Nhạc Hiểu ngăn cản.
"Đừng gọi....!!"
"Nhưng cô Anna còn chưa biết!"
"Biết thì sao chứ...mà không biết thì sao chứ...tốt nhất cô ta đừng nên biết...." Nhạc Hiểu giọng vô cảm.
Nữ y tá bỗng cảm thấy tâm tình cậu nhóc này giống như thời tiết chuyển mùa vậy, quá mức thất thường khó đoán.
Rõ ràng cô Anna lo cho cậu ta như vậy, trước khi đi còn chuẩn bị thật tốt mọi thứ rồi mới yên tâm đi khỏi.
Lúc nào cũng ân cần cởi mở, vậy mà cậu ta lại...
Nữ y tá lắc đầu...
"Mặc kệ cậu, lo mà giữ mắt cho tốt.
Đừng để cô Anna lo lắng nữa..."
Nói xong, nữ y tá đặt thuốc lên bàn sẵn cho Nhạc Hiểu, sau đó liền đi ra ngoài.
Cánh cửa đóng lại.
Nhạc Hiểu từ từ mở mắt ra, nhìn đống thuốc tây nhiều loại đến mức chẳng phân biệt nổi đó.
Lo lắng ư? Nam gia biến Nhạc gia trở nên như vậy, biến cậu trở nên như vậy, đó mà là lo lắng cái nỗi gì.
Đó chỉ là mèo giả khóc chuột mà thôi.
Cô ta thay mặt Nam gia thể hiện chút áy náy, ban cho một chút ơn huệ coi như là bù đắp.
Chút ơn phước ấy ư, đến con chó cũng cảm thấy thật nực cười.
Nhạc Hiểu trở dậy, cởi áo bệnh nhân ra, mặc vào một chiếc áo thể thao rộng, một chiếc áo khoác da.
Chân đi giày thể thao, đeo thêm một chiếc ba lô.
Đi đến gần chiếc bàn, tay nắm lấy đống thuốc, cho hết vào miệng.
Không cần nước, nhai, trực tiếp nuốt xuống.
Nhìn quanh căn phòng này một lượt, nhớ kĩ, đây chính là nơi mà cậu đã phải gồng mình vượt qua, và là nơi mà cậu được tái sinh lần nữa với đôi mắt mới.
Nam gia....Nhạc Hiểu nhất định sẽ giẫm nát nó.
Giống như cách mà Nam gia đã làm với Nhạc gia vậy...
Nhạc Hiểu mở cửa, bóng dáng cô độc rời đi.
------------------
Tiệc chào đón cục trưởng xa hoa đến mức khiến người ta sợ hãi.
Con người ở đây luôn trưng ra bộ mặt lịch sự nho nhã, một câu cười hai câu cười, nhưng một chút thật lòng thì hoàn toàn không có.
Bởi vậy con