Gương mặt Dương Yến xinh đẹp nhưng không có lấy một nửa dịu dàng.
Cho dù là nụ cười đang nở trên đôi môi đó.
Tay cô ta chạm vào ống thở, người phụ nữ của Lâm Cảnh, chỉ cần cô ta chết thì Lâm Cảnh sẽ trở nên đau khổ, giống như cô ta vậy.
Nỗi đau mất đi người mà mình yêu thương nhất...
Nhưng cô ta không ngờ, trong bóng tối ấy, bất ngờ có một cánh tay vung ra, buông lên mặt cô ta một cái tát thật mạnh.
Dương Yến kinh ngạc ôm lấy khuôn mặt của mình ngước lên.
Chỉ thấy ánh mắt đầy lạnh lẽo của Lâm Cảnh.
Cô ta chợt hiểu ra mọi chuyện, kẻ rời đi không phải là Lâm Cảnh, mà hắn luôn ở trong căn phòng này, giăng bẫy dụ cô ta sa vào lưới.
Lâm Cảnh toàn thân đầy sát khí, bất thình lình tiến đến trói hai tay cô ta lại để đằng sau.
Một tay bóp cằm, bàn tay lực lưỡng tóm lấy một nhúm tóc, thôi bạo dí người cô ta lên tường.
"Tôi đã nhắc nhở cô rồi, có một số chuyện không nên đụng vào....cũng đừng nên nghĩ tới...."
Dương Yến cười mỉa.
"Tiếc quá, sắp được nhìn thấy bộ dạng đau khổ của anh, vậy mà...."
Bàn tay Lâm Cảnh càng lúc càng siết mạnh, gân tay nổi lên như dây.
"Cô đã làm gì cô ấy..."
"Làm gì à....để xem nào..." Dương Yến bày ra bộ mặt suy tư, khiêu khích Lâm Cảnh.
"Nói!" Một tiếng đanh thép vang lên, thật dễ khiến cho người ta phải kinh sợ.
Thế nhưng Dương Yến cô ta còn biết sợ cái gì chứ.
Cô ta bị điên mất rồi.
"..Ha ha ha ha....tôi chỉ là....cho cô ta ăn mấy viên kẹo...ai biết được....cô ta ăn vào lại sống dở chết dở như thế kia...."
Cái nhìn đầy khinh bỉ của Dương Yến phủ lên Thanh Thanh khiến hắn cực kỳ khó chịu, người phụ nữ của mình bị lăng nhực, có ai mà chịu được.
Hắn gần như đã mất kiên nhẫn, lực trên tay càng lúc cành mạnh hơn.
Dương Yến thoi thóp trong tay hắn.
Hai tròng mắt cô ta đỏ lòm, nhưng những tia ác độc vẫn loé lên.
Cô ta nói trong khó khăn, bật lên tiếng cười lanh lảnh...
"....Vậy...nên.....tao mới có lòng tốt, giúp nó nhanh chóng thoát khỏi đau đớn.
Ha ha ha...."
"Tiện nhân..." Ánh mắt hắn như quỷ đâm vào Dương Yến.
Cô ta độc ác, hắn còn độc ác hơn cô ta ngàn vạn lần.
Cô ta chém người, còn hắn phanh thây, moi gan móc tim người.
Cô ta hủy diệt một người, còn hắn, hắn hủy diệt cả loài người.
"Sao nào...!chính con tiện nhân này...đã giết con đàn bà của mày đấy...ha ha ha....ha".
Dương Yến càng cười hùng tợn hơn.
Căn phòng vốn im ắng, vốn tối tăm lại càng thêm phần đáng sợ.
Lâm Cảnh siết cổ cô ta như đang bóp một con vật nhỏ, toàn bộ nành vuốt nguy hiểm đều đang bày ra sẵn sàng phanh thây nó, giết chết nó bất cứ lúc nào.
Dương Yến tưởng như mình sắp chết, cơn đau đớn xé da xé thịt trên từng tế bào như báo trước cho cô ta rằng mình đang dần chết đi.
Mắt hắn trợn lên, quai hàm bặm lại, người phụ nữ trước mặt này, hắn phải giết chết.
"Đụng đến người phụ nữ của Lâm Cảnh này chính là...tự chọn đường chết!!"
Lâm Cảnh nhấc đầu cô ta lên, lại ném thẳng vào tường.
Hắn điên rồi.
Một con thú dữ bộc phát bản năng của chúng.
Nào phải một Lâm Cảnh e dè phong nhã.
Hắn đích thị là một tên hung thần cuồng bạo.
Mắt cô ta trợn ngược lên, góc má chà sát vào mặt tường.
Tạo nên tiếng kin kít chói tai.
Làn da vốn trắng trẻo mịn màng phút chốc xuất hiện những vết xước đỏ lòm.
Đầu cô ta bị hắn tóm lấy đập một phát vào gương.
Cơn choáng váng tạm thời đi đến cùng cảm giác nhức nhối tận cùng.
Lúc này cô ta đã thực sự cảm nhận được ngưỡng cửa địa ngục.
"Có giỏi thì mày giết tao đi hahahahhaha!!! Giết tao đi !!!"
Dương Yến hét lên, tiếng cười điên dại vang vọng khắp căn phòng lạnh lẽo.
Từ đỉnh đầu, một dòng máu chảy thật tanh rơi lên chóp mũi.
Trong miệng dường như cũng đang tràn ngập vị máu, bộ dạng cô ta bây giờ.
Giống hệt một con khỉ đang bị ăn não khi mà còn chưa chết hẳn.
Lúc ngước mắt lên, chỉ bắt gặp ánh mắt như sói đói đang rỉa thịt con mồi của Lâm Cảnh, nó quá đáng sợ.
Khiếp đản hơn tất cả những gì được cho là kinh hoàng trên thế giới này.
"Cô nghĩ làm như vậy là trả thù? " Con mắt hẹp dài của hắn co lại.
"Ứm...no...no....." Cô ta dùng chút sức còn lại khoanh tay lại, gương mặt còn bê bết máu hất lên nhìn thẳng vào hắn.
"....làm sao có thể chứ...tao chỉ là muốn....cho mày....nếm mùi đau khổ một chút thôi hahahaah....!Không ngờ, mày lại vì con đàn bà đó mà phát điên.
Mày nói xem, có phải tao rất giỏi hay không..."
Lâm Cảnh hắn hất tay, tâm trí mất kiểm soát, giống như hắn đang bị một con quỷ dữ khống chế linh hồn mình.
Đáng lẽ ra, chỉ còn cần một cú nhấc tay nữa của hắn là Dương Yến đã chết rồi.
Nhưng ngay lúc ấy, Tề Phi thuộc hạ của hắn đã ngăn hắn kịp thời.
"Cục trưởng!!!! Cục trưởng!!! Đây là phu nhân!!!"
Quạ đen trên bầu trời đêm, tiếng mưa rì rào tí tách đổ xuống mặt đường như đang cố gắng gột rửa toàn bộ ý niệm đen tối của loài người.
Lòng người xấu xa, thủ đoạn xấu xa.
Bất kể nơi nào xuất hiện con người, nơi ấy cũng sẽ biến thành thủ hào của xấu xa.
Lâm Cảnh vốn là kẻ hung bạo, hắn thuộc tầng lớp thấp nhất của xã hội, giết người có, cướp bóc có, lừa người có.
Vì hắn ti tiện và bẩn thỉu, hắn khốn nạn, hắn không hề sợ bất cứ điều gì.
Những thứ tươi đẹp trên cuộc đời này với hắn chỉ là hư vô, vốn dĩ không hề tồn tại.
Tề Phi ngăn được hắn lúc này, nhưng không thể ngăn hắn vào lúc khác.
Trần Thanh Thanh gặp chuyện, cục trưởng đã lo lắng đến phát điên như thế nào hắn biết.
Hành động này của Lâm Cảnh xuất phát từ cái gì hắn biết.
Thế nên hắn cần phải làm cho Lâm Cảnh bình tĩnh lại, bởi chỉ cần ra tay nặng thêm một chút là sẽ có mạng người xảy ra.
Mà điều này với ai cũng không phải chuyện tốt.
Trời đêm, bóng tối làm cho người ta mất phương hướng, nhưng cô ta lúc này làm gì còn phương hướng để mất nữa.
Lết ra khỏi căn phòng đó, cô ta thực chất chưa từng có một chút hối hận về việc mình đã làm.
Nhìn bộ dạng mất kiểm soát đó của Lâm Cảnh, cô ta bỗng cảm thấy thoả mãn vô cùng.
Mùi máu tanh khiến cô ta mơ màng.
Vốn là thiên Kim tiểu thư, cô ta lại hành động như một kẻ tiểu nhân mất hết tính người.
Dương Yến khó nhọc ra khỏi căn biệt thự, ngồi lên xe, khởi động máy, lao đi trong mưa...
Lâm Cảnh lồng ngực vẫn còn phập phồng, hắn đấm tay vào tường, vết máu dính trên đó, lại chẳng biết là máu của ai nữa.
Hắn lặng nhìn Thanh Thanh, cô trông yếu ớt và xanh xao, giống hệt như cảnh tượng nhiều năm về trước, mẹ hắn khi chết đi cũng mang theo sắc mặt đó, ấy vậy mà lúc ấy hắn không hề khóc lấy một giọt nước mắt, trong tim cũng không hề có lấy một chút cảm xúc.
Thế nhưng người con gái này có vẻ mặt như vậy, hắn lại sợ hãi đến tột cùng.
Hắn dõi theo cô 15 năm, trong 15 năm này cô trải qua những gì hắn đều biết.
Cô vẫn sống yên bình như thế, cho đến khi gặp lại hắn.
Hắn đã đem đến tai ương cho cô.
Trong phòng chỉ có mình cô và hắn, không ai có thể nhìn thấy được những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt cương nghị ấy, hắn ôm lấy tay cô như một đứa trẻ.
Chỉ còn biết bất lực cầu nguyện ông trời.
Đời này có biết bao nhiêu người.
Phải chi được quay lại, hắn sẽ không gặp cô, không yêu cô.
Thì có lẽ như vậy sẽ tốt hơn.
Ít ra hắn còn biết được.
Trên đời này, ở một nơi nào đó, người con gái mà hắn yêu vẫn đang sống hạnh phúc và bình yên...
----------
Dương Yến lái xe đi mãi, cô ta muốn thoát khỏi cái nơi mang đầy đau khổ kia.
Ánh sáng và bóng tối như một vệt ranh giới đầy mỉa mai.
Cô ta là một người phụ nữ kiêu ngạo, đến cuối cùng lại trở thành một kẻ bại trận đầy nhục nhã.
Thoả mãn một chút, nhưng nhiều hơn là nhục nhã.
Sự đánh đổi này rốt cuộc cũng chẳng lời lãi gì.
Cô ta lúc này thật giống một con chim công, rõ ràng là xinh đẹp và cao quý, nhưng vì bị mất đi bộ lông rực rỡ của mình mà biến thành con quạ.
Cô ta không can tâm, muốn tất cả loài chim công trên thế giới này đều phải biến thành quạ như cô ta.
Dương Yến càng nghĩ càng hận đời, cô ta nhấn ga, tăng tốc độ.
Chiếc xe lao đi như gió.
Chiếc đồng hồ báo thức kêu ring ring.
A Tứ nheo mắt đưa tay tắt đồng hồ.
Nhìn sang bên cạnh, trong vòng tay mình là người