"Thống soái, có mật báo !"
Bên ngoài có tiếng người gọi, Nam Trấn Ảnh vẫn không ngừng chiếm giữ lấy môi cô, như thể rời ra là sẽ phải nghe thấy những tiếng chửi của cô.
Trong sự vùng vẫy cùng tuyệt vọng, khi bàn tay chạm vào những giọt nước mắt của Nhạc Ca, Nam Trấn Ảnh bỗng cảm thấy xót xa đau đớn, so với cô, hắn càng đau đớn vạn lần.
Dần dần Nhạc Ca buông lỏng thân xác, không cảm xúc mặc hắn hành hạ.
Sự bất động này của cô làm hung hãn trong Nam Trấn Ảnh đột ngột biến mất.
Phút giây này hoá ra Nhạc Ca chẳng coi hắn là gì.
Là không khí, đến một chút phản ứng lại cũng không.
Nam Trấn Ảnh rời khỏi Nhạc Ca, bước nhanh ra ngoài, không ngoảnh lại nhìn dù chỉ một cái.
Hắn là đang sợ, sợ phải nhìn thấy ánh mắt khinh bỉ của cô.
Nhưng đối với Nam Trấn Ảnh, hắn còn sợ mất cô hơn, con người này có chấp niệm độc chiếm hữu quá sâu, nên đã dùng sai cách để yêu cô.
Cũng vì vậy mà hắn ngược cô, và cũng tự ngược lại hắn.
Nam Trấn Ảnh bước ra ngoài, dặn dò quản gia đem người lên chăm sóc cô.
Rồi cứ thế lên xe đến tổng tham mưu.
Tiếng động cơ xe xa dần, bóng đen của Nam Trấn Ảnh còn đó, và còn cả hơi ấm của hắn, vẫn còn trên môi cô.
Thứ hơi ấm nam tính có thể khiến cho nữ nhân điên cuồng, nhưng cũng có thể khiến cho khuynh thành bại quốc.
Căn phòng hiện tại là phòng của Nam Trấn Ảnh, Nhạc Ca đang nằm trên giường của hắn, cô đã nghĩ rất nhiều, nhưng cũng không nghĩ tới một ngày sẽ bị giam cầm trên chính chiếc giường của hắn.
Nhạc Ca nằm bất động, hắn đã đi rồi, nhưng cô vẫn không thể thoát khỏi, hơi thở cùng mùi hương của hắn vẫn còn phả trong không khí, bất chợt căn phòng trở nên lạnh lẽo.
Nhạc Ca hai tay cố gắng trở dậy, đi đến trước gương, nhìn vào người con gái nhỏ bé trước mặt, hai môi sưng tấy, ở khoé miệng còn dính chút máu.
"Cái xác này,.....còn là mình sao??"
***
Cuộc đời này là Nam Trấn Ảnh cho cô nhưng cũng là vì chính bản thân hắn.
Một người như Nam Trấn Ảnh sẽ không bao giờ thực sự yêu một người phụ nữ.
Vậy nên Nhạc Ca có suy nghĩ gì vẫn có thể hiểu được.
Dường như giữa cô và Nam Trấn Ảnh luôn có một mối quan hệ không hề rõ ràng.
Đối với Nam Trấn Ảnh và đối với cả Nhạc Ca ai cũng đều không xác định được.
Cho nên hiểu lầm vẫn cứ thế tồn tại, dù là với ai cũng đều là đau khổ, day dứt.
Tổng cục tham mưu.
Nam Trấn Ảnh ngồi trên ghế, chân dài gác lên bàn, trước bàn có một trác gỗ khắc chữ nổi bật "Tổng cục trưởng tham mưu Nam Trấn Ảnh."
"Cục trưởng, Châu Hải báo về, đường vận chuyển vũ khí đã bị nhà họ Vân thao túng..."
Nam Trấn Ảnh nhắm mắt an thần, đầu dựa vào ghế, những ngón tay thon dài miết nhẹ chiếc súng trên tay.
Lạnh nhạt nói.
"Đưa quân sang bên đó...bất kể phải nổ súng giết người cũng phải bắt chúng nghe lời...."
"Vâng!"
***
Nam gia.
Trong phòng của Nam Trấn Ảnh.
Nhạc Ca tóc dài rối bù ôm lấy khuôn mặt nhỏ bé đầy nước mắt.
Những ngón